841 Rất nhanh, ba người đã đến ngự thư phòng, Hoàng thượng không có ở đây, công công nói người ở tẩm cung. “Hoàng huynh vẫn chưa đến. . . . . . ”Hiên Vương thở dài, tấu chương trên bàn như núi, Hiên Vương không vui nhíu mày một cái, hiện tại đã không còn sớm, để xem xong toàn bộ đoán chừng cũng cần một khoảng thời gian dài.
842 Tương tự như ở hiện đại, các phòng ban đều giống như đại thần dưới trướng Hoàng thượng, mỗi người bọn họ đều có chuyện phụ trách của riêng mình, chuyện lớn đều do Tổng tài phụ trách.
843 “Hiên, cũng không phải là ý này. Bảo Bảo biết ta biết chữ, đối với loại chuyện này cũng biết chút ít, cho nên mới để cho ta giúp một tay sửa sang lại.
844 Bảo Bảo cũng thở dài một tiếng, ý tứ của hắn rất đơn giản, cũng giống như lời Lộ Nhi vừa nói. “Thật sự? Chuyện này ta sẽ nghĩ thêm. Đúng rồi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thăm mẫu hậu một chút đi!”Hoàng thái hậu? Thời gian năm năm, thái độ Hoàng thái hậu đối với mình đã khá hơn nhiều, không có công chúa ở giữa, bà đối xử với Lộ Nhi cũng không có bao nhiêu thành kiến!Nhưng Lộ Nhi hiểu, Hoàng thái hậu là một người không cầu lợi, khi gặp chuyện, đều nghĩ đến Đại Nguyệt đầu tiên, tiếp theo là Hoàng thượng cùng Hiên Vương, cuối cùng mới đến bản thân.
845 Hiên Vương lo lắng nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng ôn hòa cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Bảo Bảo:“Vẫn tốt. Bảo Bảo, mấy ngày không thấy, con cao lên không ít nha.
846 Bà đang đợi tin tức, Hoàng thái hậu hiểu, Hiên Vương hiểu, Hoàng thượng cũng hiểu. “Mẫu hậu, con muốn tự mình đi một chuyến, bọn họ. . . . . Con không yên lòng.
847 Nhìn ánh mắt khó xử của Hoàng thái hậu, trong lòng Lộ Nhi cũng hiểu, nàng thở dài, thấp giọng nói:“Mẫu hậu, Lộ Nhi hiểu, sẽ cố gắng không thể sử dụng vũ lực.
848 Bắt được quả đấm nhỏ bé của Lộ Nhi, Hiên Vương thản nhiên cười một tiếng, đối với đứa con trai này, hắn hiểu rõ, hắn tin tưởng Bảo Bảo thật sự không nghĩ như vậy!Lộ Nhi là mẫu thân của nó, đối với Lộ Nhi nó cũng rất quan tâm, làm sao sẽ cho phép một công chúa bắt nạt mẫu thân nó chứ?“Vẫn là cha tốt nhất.
849 Bảo Bảo mắt lạnh, Lộ Nhi chợt cảm thấy có chút sợ, Bảo Bảo, nó muốn làm gì?“Bảo Bảo, ý của con là. . . . . . . . . Con đang muốn chiếu cố công chúa thật tốt sao?”Hiên Vương đã lĩnh hội, hắn chưa từng thấy phương thức “chiếu cố” người khác của Bảo Bảo, có thể nhìn thấy ánh mắt Bảo Bảo như vậy, trong lòng cũng rất hiếu kỳ.
850 “Đúng vậy, cả một buổi chiều, có lẽ cũng có thể tính cả buổi tối. . . . . . Aiz, chẳng qua là buổi tối ở chỗ này cũng không chương trình gì, bọn họ đi ngủ từ rất sớm.
851 “Nhưng nương ăn rồi, cơ bản là cái gì nương cũng biết. . . . . . ”Lộ Nhi ngượng ngùng cười, thật ra mẹ nàng đối với nàng quá tốt, bất luận chuyện gì đều có mẹ giúp nàng chuẩn bị, nàng không biết làm cũng rất bình thường a.
852 “Các ngươi. . . . . . Các ngươi không được tới đây, ta. . . . . . ”Bắt gặp ánh mắt ngoan ác của họ, cô gái sợ hãi lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
853 Chỉ tiếc nữ nhân cùng nam nhân, đúng là vẫn có sự khác biệt, đối với một tình địch gây uy hiếp lớn ình, nữ nhân lại càng không hạ thủ lưu tình. “Ngươi.
854 Phu nhân lạnh lùng nhìn, mới chừng hai mươi cái tát mà thôi, không chết được. Hương Linh choáng đầu hoa mắt, trên mặt đau rát, nàng dùng sức vùng vẫy, nhưng nữ nhân kia quá khỏe, nàng làm thế nào cũng không thể giãy giụa được.
855 Nàng vội vàng giơ tay lên, muốn lau nước mắt trên mặt, nhưng. . . . . . Nhưng tay rất đau, hẳn là động cũng không thể động. “Tiểu thư, để nô tì. . . .
856 “Gia, có muốn tiếp tục hay không?”Nhìn hai người rẽ vào cái sân nho nhỏ, nam tử vẫn đứng trên nóc nhà thấp giọng hỏi. “Không cần, không nghĩ tới đến bây giờ cô ta vẫn luôn u mê không chịu tỉnh ngộ.
857 Ca ca bận rộn, nương cũng cực kỳ bận rộn, hình như chỉ có một mình cậu tương đối ung dung!“Bối Bối à, nương giao cho con một nhiệm vụ vinh quang nhé?”Bối Bối vội vàng gật đầu, nhiệm vụ nương giao, nhất định là rất thú vị.
858 Chỉ là hiện tại. . . . . . Aiz, chuyện gì đến thì sẽ đến, chung quy nàng vẫn phải đối mặt với mọi chuyện. “Mẹ, Bảo Bảo đã từng nói, những người đã bắt nạt mẹ, dù một người con cũng không bỏ qua!”Ánh mắt Bảo Bảo lạnh như băng, sâu như hồ nước, trong con ngươi đen láy lóe lên ánh xanh nhàn nhạt, hơi tán ra.
859 Hôm nay, gió nhẹ thổi lất phất mặt nước, sóng gợn lăn tăn, khung cảnh thật đẹp!Bên cạnh hồ sen có trồng mấy cây kim ngân [1], lúc này cành lá xanh tươi, bốn phía là một mảnh xanh mơn mởn, thỉnh thoảng có gió nhẹ đưa mùi hoa nhưng chỉ có mấy cây, mùi hoa lại thanh nhã dường như khó cảm nhận được.
860 “Bảo Bảo, cha con là một người đàn ông mà chuyện kia con cũng biết là rất hoang đường, cho nên con không nên trách cha. . . . . . ”Sợ Bảo Bảo sẽ ghi hận Hiên Vương, Lộ Nhi vội vàng giải thích.