1 Trên bầu trời, từng hạt tuyết nhỏ rơi li ti, báo hiệu mùa đông đã đến. Lúc này, Đế Đô xơ xác tiêu điều, vô cùng lạnh lẽo. Nhưng là ở phía tây bên trong Thẩm phủ lại xuất hiện một bầu không khí hết sức quỷ mị.
2 Thấy Tử Huyên ánh mắt mở to hơn nữa, giật mình không nói gì, vì thế nữ tử một mình đứng dậy quyết định tự mình đi tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
3 Hiện tại đã xác định chính mình chân chính xuyên qua đến một cái triều đại không có trong lịch sử, Hách Xuyên Duyệt cảm thán thở dài một hơi. Vừa nghĩ tới mình sẽ phải cùng cuộc sống tốt đẹp ở thế kỷ 21 kia, cùng với những người thân yêu, bạn bè nói lời vĩnh biệt, trong lòng liền kịch liệt bi thương.
4 Giờ khắc này, Thẩm Nhược Li quan sát kỹ hai người đối diện mình. Tục ngữ nói biết người biết ta bách chiến bách thắng hơn nữa bọn họ vừa mới khiêu khích một phen, Thẩm Nhược Li âm thầm ở trong lòng nghiền ngẫm, hai người này cũng không phải là ngồi không, thuộc loại người khó chơi vô cùng.
5 Nam tử mâu trung phẫn nộ còn nữ tử kia thì biểu tình vui sướng khi thấy người gặp họa, hoàn toàn chọc giận Thẩm Nhược Li, chỉ thấy nàng hai tay gắt gao nắm cùng một chỗ lạnh lùng nhìn thị vệ liếc mắt một cái, tức giận nói: “Tất cả dừng tay cho ta!”Thị vệ nghe Thẩm Nhược Li quát, nhất thời không dám động thủ đành phải quay đầu lại nhìn nam tử: “Gia người xem này!”Nam tử thấy Thẩm Nhược Li lên tiếng ngăn cản, mâu trung sát khí càng đậm, hắn cười lạnh một tiếng cả giận nói: “Ngươi một cái xú nữ nhân, quả nhiên là ngươi ở đây gây sóng gió.
6 Nghe Tử Huyên giải thích một ít tình huống, Thẩm Nhược Li hiện tại cũng dần dần nắm được một ít tình hình trước mắt. Thẩm tri châu thật ra chính là một chức quan nhỏ như có như không ở Đế Đô.
7 Sau nửa tháng, hôn sự của Thẩm Nhược Li cùng Thẩm Nhược Tâm cuối cùng cũng được định xuống là do Thiên Tử tứ hôn. Có điều lại làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, thân là Hoàng Thượng thế nhưng lại cho phép Tiêu Tẩm Thần đồng thời lấy hai phi còn phong Thẩm Nhược Li, Thẩm Nhược Tâm làm Li Vương Phi và Tâm Vương phi.
8 “Phu nhân, tiểu thư đã trở lại. ” Vừa mới đi vào trong cốc liền nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn, vui vẻ tràn đầy tình cảm của Tử Huyên mà không lời nào có thể miêu tả nói được, cái sự vui vẻ đó khi ở Thẩm phủ là hoàn toàn khác biệt.
9 Không đợi Thẩm Nhược Li hỏi Liễu Tâm Mi liền nói tiếp: “Li nhi, nương vẫn biết ngươi không phải người thường nhưng ngươi vĩnh viễn là nữ nhi ngoan của ta.
10 Nói tới đây Liễu Tâm Mi khẽ cười, vuốt vuốt mái tóc đen dài của Thẩm Nhược Li, vỗ nhẹ nói: “Li nhi, ngươi biết không? Tinh Thần cốc chúng ta, người thừa kế vị trí cốc chủ chỉ có thể là nữ không thể là nam, hơn nữa mỗi khi cốc chủ kế nhiệm đại hôn cũng là lúc cốc chủ giao ra lệnh bài.
11 Cuối cùng sau mười năm, Ngũ hoàng tử nước Tiêu Minh cũng đại hôn nhưng lại đồng thời lấy Thẩm Nhược Li cùng Thẩm Nhược Tâm của Thẩm phủ. Đại hôn ngày đó khắp thành mọi người ầm ĩ bàn tán sôi nổi, tất cả mọi người đều đổ xô ra ngoài đường vì trăm năm khó gặp đại hôn long trọng này.
12 Vì thế mặt không chút thay đổi, im lặng lôi kéo Tử Huyên kế bên rời đi cũng không lường trước cái đám bà già kia gắt gao bao vây, chặn trước mặt họ. “Ta hiện tại có chút việc, các ngươi có thể tách ra được không?” Thẩm Nhược Li vừa dứt lời, đám bà già này không nhịn được ôm bụng cười như điên! nếu cách vừa dứt lời này lão bà liền không khỏi ôm bụng phá lên cười! Các bà ấy cười làm cho Thẩm Nhược Li cảm thấy thật nhức đầu.
13 “Li Vương Phi mời theo nô tài tiến vào đại sảnh. ” Đột nhiên một đôi bàn tay rắn chắc to lớn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Nhược Li làm cho nàng tâm khẽ run lên, nhảy loạn nhịp, trong nháy mắt rối loạn tiếng lòng.
14 Thẩm Nhược Li cao ngạo ngẩng đầu lên đón nhận cặp mắt đối diện kia, trong mắt tràn đầy sự chán ghét, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, tức giận nhưng không mất đi vẻ tuấn mỹ.
15 Dưới sự dẫn dắt của cung nữ, Thẩm Nhược Li cùng Tử Huyên dần dần cách xa không khí tràn ngập vui mừng nơi đại sảnh, nó vốn không thuộc về bọn họ. Không thể không nói trong Thần vương phủ này, cảnh vật thập phần mang phong cách cổ xưa, tinh xảo thanh lịch, hợp lòng người.
16 Trong đó, có một tỳ nữ nhìn thấy ta cùng với Tử Huyên xuất hiện liền làm bộ ho khan, ra sức hướng tỳ nữ tự kỷ kia nháy mắt. Mà Tử Huyên bên cạnh dường như không thể chịu đựng được việc ta nhiều lần bị khinh bỉ, vì thế chuẩn bị tiến lên ngăn cản đám tỳ nữ đang khua môi múa mép kia, nhưng ta chỉ cười lạnh một tiếng, giữ chặt Tử Huyên, lắc đầu ý bảo nàng không cần kinh động bọn họ.
17 Ánh trăng sáng chiếu khắp nơi, men rượu cay nồng thơm ngát, Tuý Hương Các có vẻ rất gợi tình, bên trong căn phòng kia ngoài đàn hương cổ tinh xảo ra còn có một màn kiều diễm vô hạn.
18 Đợi Tử Huyên ngủ say, Thẩm Nhược Ly nhẹ nhàng thay y phục chỉnh tề, từ từ khép cửa đi ra ngoài. Nhẹ nhàng đi trên đường đá êm dịu, cảm nhận được yên tĩnh và tốt lành, tâm trạng Thẩm Nhược Ly thoáng bình tĩnh đi rất nhiều.
19 Bởi vì, nếu nàng đã đáp ứng giúp cái tên Tiểu Tẩm Thần kia đoạt được ngôi vị Hoàng Đế thì về sau nhất định sẽ cùng hắn là địch, cho nên, tốt nhất là không nên có giao tình gì với hắn để tránh phiền toái sau này.
20 Thẩm Nhược Ly nhìn nam tử trước mắt làm ình rất đỗi ngạc nhiên này, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Lúc thì bày ra vẻ đau thương, lúc thì nói chuyện không ngừng, sau lại lỗ mảng cuồng vọng, rồi lại nho nhã lễ độ, rốt cuộc người nào mới chân chính là hắn đây?Có lẽ, ở Tiêu Minh Quốc, Vương gia tiêu sái phóng khoáng cũng chỉ có thể là hắn Tam Hiền Vương, trong lòng Thẩm Nhược Ly vẫn cứ trào ra một loại tình cảm khâm phục cùng sùng kính.