1 “ Tại sao lại yêu em à? Chắc tại em ngốc, cần có người bảo vệ. . . ” - Người ấy mỉm cười ôn nhu với cô
--- ------ ------
Ánh trăng nhô cao tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ huyền bí.
2 Tôi đang mơ. . . Một giấc mơ rất dài. . . Mọi thứ tưởng như mới hôm qua. Lúc đó, tôi nằm trong vòng tay của Lạc Hoa, mỉm cười hạnh phúc. Lạc Hoa là người thân duy nhất của tôi, cô ấy đã ở bên tôi từ lúc tôi còn nhỏ, cho đến tận bây giờ, khi tôi đã được 17 tuổi, tôi vẫn xem cô ấy như một người mẹ, một người chị.
3 Một tiếng nổ lớn vang lên, trong khu rừng rậm ở rìa Tokyo bỗng nhiên có một đám thú rừng vây xung quanh thành một đám đông nhỏ. Bọn chúng kêu lên những tiếng rì rầm khó hiểu, hướng bọn chúng đang nhìn là một cô bé không mảnh vải che thân đang nằm trên mặt đất.
4 Trong suốt giờ học, tôi luôn có cảm giác như có ai đang nhìn mình. Nhưng cứ mỗi lần tôi ngẩng đầu dậy quan sát xung quanh thì lại không thấy gì lạ, mọi người vẫn cứ chăm chú nghe giảng bài.
5 Định mệnh rất kỳ lạ, khi bạn mong nó thì nó không xuất hiện, nhưng khi bạn từ bỏ thì phát hiện, hóa ra nó đã luôn hiện hữu quanh bạn. . .
--- ------ ------ ------ -----
Sau khi Syaoran đưa tôi về tận nhà, tôi chào tạm biệt cậu ấy.
6 Hai ngày sau trường Tomoda tổ chức kì thi thổi sáo cho học sinh tiểu học. Mới 7g tối, tôi đã lôi cây sáo trong tủ ra, cầm lên ngắm nghía. Từ lúc sinh ra tôi đã không biết thổi sáo, không biết hát không biết múa.
7 Cầm tờ giấy thông báo của trường gửi về, ngày mai trường sẽ tổ chức cho học sinh tiểu học một chuyến đi tham quan vườn thú, đồng thời sau đó sẽ làm bài thu hoạch lấy điểm kiểm tra.
8 Tôi mở cửa ra, ánh sáng ấm áp trong ngôi nhà bao phủ lấy tôi. tôi nhìn về phía nhà bếp, một mùi thơm xông tới lắm tôi không tự chủ được tháo giày rồi chạy vào.
9 Trước buổi sáng thứ 7, tôi bị mất ngủ nguyên đêm. Một phần là do tôi vội thu dọn đồ, một phần là vì tôi nôn nao. Trước đó do không có kinh nghiệm, tôi điện thoại cho Sakura và Tomoyo để hỏi về việc nên đem theo gì.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đợt kiểm tra lòng can đảm, tôi có một đợt trò chuyện cùng Jin.
11 8 giờ tối, tôi đi bộ về nhà. Mở cửa ra thì đón chào tôi là một bóng dáng nhỏ nhắn nhào vào người tôi. Là Ken, thằng nhóc nhìn tôi, đôi mắt nó vừa vui mừng và phấn khởi.
12 Kỳ nghỉ hè của tôi cuối cùng cũng kết thúc
Buổi tối, tôi mơ màng lăn qua lăn lại trên giường. Cổ họng đau rát, ho khụ khụ rất nhiều. Ken nghe tiếng động liền lồm cồm bò dậy, nó leo lên giường trên, sờ vào trán tôi.
13 Lee lo lắng nhìn Akari đang nhắm mắt trên giường, sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi trắng bệch. Sakura cũng lo lắng không kém, cô ném lấy tay bạn mình, đưa lên áp vào đôi má.
14 Ngày thứ ba, tôi đã có thể đi học lại. Tôi dậy rất sớm, cảm thấy tràn đầy năng lượng. Sau 2 ngày bệnh liệt giường, Lee và bọn Sakura hay tới thăm, tôi đã có thể tự tin nói rằng Akari của các cậu đã mạnh mẽ như trâu trở lại rồi đây!
Ken thấy tôi vui vẻ, nó cũng rất vui.
15 "Bánh răng của số phận bắt đầu chuyển động, bi kịch đó lại sắp sửa xảy ra. . . "
--- ---------
Kể từ ngày hôm đó, dường như quỹ đạo cuộc sống của tôi đang dần dần thay đổi, mọi thứ đang có chuyển biến rất kỳ lạ, dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Ông trời độc ác lắm, tặng bạn thứ quý giá nhất và cũng nhẫn tâm đem nó rời xa bạn mãi mãi"
Này, bạn có biết đau khổ nhất là gì không? Đó là bi kịch.
17 Bệnh viện
Một cô bé dáng người nhỏ nhắn, run rẩy lê từng bước chân không hồn đến trước cửa phòng cấp cứu. Biểu tượng “ đang cấp cứu” vẫn hiện lên màu đỏ chói mắt Akari,cô không dám nhìn vào nó nữa, đến lúc này cô đã không khóc nổi nữa rồi, lúc trên xe cô đã suy nghĩ kỹ, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì mà càng làm cho thân thể yếu ớt không còn sức lực.
18 Buổi sáng tại bệnh viện
“ Akari này, hôm nay… ừm, là ngày đem ba mẹ cậu ra nghĩa trang. . Cậu. . cậu muốn đi không?” – Lee ngồi ở cái ghế được kê sát giường bệnh, cậu nhìn chằm chằm cô bé đang yên tĩnh đang ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn ra ô cửa sổ, nhìn cành liễu xanh mướt kia đung đưa trong gió.
19 Sau cơn mưa trời lại sáng, câu nói này thật không sai chút nào khi mà bầu trời bên ngoài đang dần tỏa ra thứ ánh sáng làm chói mắt người khác. Khí nóng oi ả gần 32 độ C như thiêu đốt không khí bên ngoài và cả bên trong.
20 Ngoài trời, gió nhẹ nhàng thổi qua những tán cây, âm thanh sột soạt của lá cây cọ vào nhau vang lên trong không gian tĩnh mịch của buổi trưa oi ả. Có lẽ do thời tiết tốt mặc dù trời rất nóng nhưng hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra làm tôi có cảm giác ngủ rất ngon và rất sâu, không mộng mị gì cả.