21 Buổi chiều, mặt trời lặn xuống nhường lối cho ánh hoàng hôn đỏ chói phủ khắp thành phố. Gió thổi qua các nhánh cây nghe xào xạc mà buồn rười rượi. Trong các tàn cây, tiếng ve kêu nho nhỏ báo hiệu mùa xuân sắp sửa qua và dẫn lối cho một mùa hè đến gần.
22 Buổi tối sau khi ăn xong, phụ giúp anh Ukyo rửa chén dĩa sạch sẽ, tôi liền ôm lấy bộ quần áo của cô Miwa phấn khích chạy như bay vào phòng tắm.
Tuy rằng bộ váy hơi cầu kỳ và khó mặc một chút nhưng ngắm nghía chính bản thân mình trước gương tôi mới hiểu được chân chính như thế nào là bàn tay ma thuật của con người tác động vào quần áo.
23 Vào một ngày nắng đẹp, khi ánh mặt trời chưa lên cao và chưa tỏa ra từng đợt hơi nóng đốt cháy nhựa đường. Đó là vào một buổi sáng yên bình, dòng xe cộ qua lại tấp nập, không khí ồn ào náo nhiệt không thể lọt vào một văn phòng nhỏ nằm trên con phố gần trung tâm Shibuya.
24 Tôi ngơ ngác nhìn hai chàng trai trẻ trước mặt. Cả hai người họ đều rất quen, người con trai tóc vàng thì lo lắng nhìn tôi, trong anh có vẻ bức rứt khó chịu, còn người con trai tóc đen thì với một bộ dáng lạnh lùng khó đoán, tôi không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
25 Đêm khuya thanh vắng, gió thổi xào xạc qua các nhánh cây, buổi sáng do có một trận mưa to nên đến đêm, khi những hạt nước mưa bốc lên, khí lạnh thắm vào từng thớ da thịt gây cảm giác tê buốt.
26 Ngoài trời tối đen như mực, đèn điện ở các nhà đã tắt từ lâu chỉ còn chừa lại ngọn đèn leo lắc từ các cột đèn đặt ở một vài nơi soi sáng cho khách bộ hành.
27 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đang trôi nổi trong một khoảng không gian màu đen, xung quanh rất tối rất lạnh, trên người tôi không một mảnh vải che thân.
28 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thế mà em vẫn buồn như thế, vẫn mong ngóng được gặp lại người như vậy.
29 Trung tâm mua sắm hôm nay rất đông và ồn ào náo nhiệt. Cửa tự động mở ra, tôi vừa đặt một chân bước vào thì bàng hoàng trước khung cảnh hoành tráng xung quanh.
30 Buổi chiều, khi trời đã nhá nhem tối, tôi trở về nhà. Việc đầu tiên là chạy lên lầu để cho Jin xem quyển sách kỳ lạ mà tôi vừa mua được.
Jin cầm quyển sách lên xem, lật ra và bàng hoàng.
31 10 phút trước khi tiết học kết thúc, khi tôi còn đang mơ mơ màng màng chưa hiểu cái mô tê gì có trên bảng. Ông trời ơi ai có thể giải thích cho tôi hiểu cô Imizu đang giảng cái gì được không ạ? Thật sự là tôi đã nghỉ học quá lâu rồi, lâu đến nổi mà cho dù có đưa tôi bảng cửu chương tôi e rằng phải mất thời gian học lại một lần nữa.
32 Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy cơ thể tôi rất đau, đầu giống như bị hằng ngàn cây búa vỗ liên tiếp làm tôi nhíu mày. Cả cơ thể dường như mất hết sức lực, nhất là đôi mắt, cảm giác rất rát, rất khó chịu.
33 Có cảm giác rất buồn nôn, cơ thể liên tục xốc nảy gập ghềnh làm tôi khó chịu “Ưm. . ” một tiếng. Nhưng người đang bế tôi vẫn không dừng lại, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, trong cơn mơ màng tôi thầm nghĩ chết tiệt cái tên đang bế tôi, có phải vì cửa luân hồi sắp đóng mà vội vội vàng vàng đem tôi ném vào để kịp đầu thai làm súc sinh không nữa.
34 Buổi tối hôm đó tôi đã có một giấc mơ rất là dài, mơ mơ màng màng, tôi thấy tôi đứng trong một lớp sương mù dày đặc không thấy được khung cảnh xung quanh, mọi thứ đều hư hư ảo ảo chờn vờn, tôi loanh quoanh ngóng về một hướng nào đó, hoang mang không biết rằng mình nên làm gì.
35 Sáng hôm sau, tôi vẫn cư xử như bình thường với tất cả mọi người dù cảm thấy rất kỳ lạ không phải là tôi thấy trong lòng tôi đã ổn, mà là vì tôi phải cố gắng giả vờ như mình thật sự không sao để quên đi giấc mơ ngày hôm qua.
36 Chúng tôi cứ vật lộn với nhau trong khu vườn nhúc nhích cây cối này rất lâu, thật ra Kanato biết rất rõ đường ra khỏi nơi này, vì đây chính là nhà của anh, là nơi anh quen thuộc nhất cơ mà.
37 "Nỗi đau đó, đau lắm, còn gì đau hơn khi thấy người mình yêu ngã xuống trước mặt mình?"
Chiếc xe màu đen đỗ bên ngoài đã rất lâu, Stubaki sốt ruột liên tục tặc lưỡi, nhíu mày, anh liên tục bực dọc liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay,anh cũng muốn đi đón Akari lắm nhưng con bé không nói rõ là đang ở nơi nào để anh đến đón mà chỉ dặn anh là đỗ xe ở chỗ cũ làm anh rất khó chịu.
38 Ngoài trời mưa vẫn liên tục rơi, gió cuối mùa rét căm căm thổi vào da thịt của những vị khách bộ hành làm họ phải kéo cao chiếc khăn len quấn quanh cổ, bầu trời như được phủ thêm một lớp màn trắng xóa xua tan cái không khí bi thương chỉ vừa xảy ra ở nơi đây.
39 Sau khi bị chiếc xe tông mạnh vào người, đau đớn bủa vây và tôi chỉ còn ý thức được đó là khung cảnh mọi người ở mọi nơi ùa đến, chả mây chốc đã tạo thành một đám đông đen nghịt, tiếng la hét và tiếng gọi xe cứu thương và tiếng nghị luận xì xào vẫn vang lên đều đặn không ngừng nghỉ.
40 Chiều hôm ấy tôi cúp tiết học, tôi biết ngày đầu tiên mà cúp học là không nên một chút nào, nhưng chân tôi dường như không còn có thể khống chế, tôi từ nhà vệ sinh, lê từng bước chân mệt mỏi về phòng y tế, chỉ trong chiều nay thôi Zeus sẽ cho người sang đưa tôi về phòng ngủ của riêng mình vì tôi không thể nào cứ ở lì trong phòng y tế mãi được.