41 Những ngày tháng tháng tôi ở thế giới này thật chất cũng không khác là bao ở thế giới kia, nhưng chỉ khác là khi ở thế giới này tôi không còn là chính tôi nữa, cơ thể tôi giống như bị một bàn tay vô hình chi phối, tôi không còn là một cô bé hay cười và thay vào đó là khuôn mặt luôn luôn rầu rĩ và ủ ê, có một lần Yui nghĩ tôi bị bệnh và khăng khăng bắt tôi xuống phòng y tế nhưng đều bị tôi gạt đi vì tôi là người hiểu chính bản thân tôi hơn ai, tôi không có bệnh, tôi không bị tự kỷ.
42 Một cậu bé toc đỏ với làn da nhợt nhạt nằm bên cạnh một cô bé vái mái tóc trắng xõa bung, cả hai đang nằm dưới một gốc cây rất to, bóng mát che rợp cả một vùng bầu trời.
43 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vì một người con gái mà anh em giành giật lẫn nhau, đáng không?"
"Đáng, nếu đó là Akari!"
--- ---
Ema là lần đầu tiên được đến với gia đình mới của mình, cô thật sự rất hồi hộp và có một chút gì đó lo lắng.
44 Đại dương tựa như một dải băng dài bồng bềnh nhẹ nhàng cuộn tôi vào trong lòng, cơ thể tôi tựa như mất hết sức lực, nhắm mắt lại và thả lỏng trong sự bồng bềnh của nước biển, hô hấp càng ngày càng khó khăn nhưng tôi lại không muốn trồi lên một tí nào, không muốn đối diện với thế giới trên kia, cơ thể tôi tựa như hòa làm một với biển cả, nhẹ nhàng nhưng sao lại thê lương đến thế, bỗng nhiên, phía dưới biển sâu có một luồng ánh sáng màu hồng tỏa ra, lấp lánh hệt như hằng ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
45 "Chuyện tình cảm như sóng biển vậy, khi mặn khi chát, khi dậy sóng nhưng khi lại yên bình. Và anh muốn chúng ta cũng giống như vậy. Em có bằng lòng không?"
--- -----
Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, nỗi tức tối và ấm ức không nơi giải tỏa làm lồng ngực liên tục bị chèn ép đến nỗi thở phập phồng, sao chứ, rõ ràng là do anh ta cố ý gây khó dễ cho tôi cơ mà, tại sao cơ chứ, tại sao người mà anh ta nhắm vào liên tục là tôi? Tôi đã làm gì, đã làm gì sai sao.
46 Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mọi người đã cùng nhau lùng sục tìm kiếm khắp nơi, ngọn đuốc vàng rực cháy ở những nơi khắp nhau, xung quanh đều là tiếng la hét kêu gọi nhưng tuyệt nhiên bọn họ vẫn chưa tìm ra tung tích của Akari
Cuối cùng mặt trời cũng ló dạng và ánh nắng ban mai cũng đã chiếu sáng, Yui lau mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt trắng xanh của mình, dựa vào một gốc cây thở hổn hển.
47 “Đau quá đau quá!! Cứu em với!! Anh ơi, Takeru!!!. . . ”
--- ------ ------
Tôi giật mình mở mắt ra, cảm nhận được lồng ngực đang phập phòng và mồ hôi nhễ nhại ngay hai bên thái dương.
48 Sau khi Balder nói ra hết tất cả sự thật, chúng tôi đã im lặng khá lâu, tôi không biết phải nói gì mà cũng không biết phải làm gì, phải làm gì đây. Bây giờ đã biết được thân thế của X cũng như mục đích của cô ấy, nhưng liệu bây giờ làm cách nào mới có thể giúp cô ấy?
X từng nói giúp cô ấy gặp lại Takeru và Loki, nhưng cách đó tôi phải làm như thế nào?.
49 Đôi mắt màu đỏ của Ayame như xoáy sâu vào torng tâm trí tôi, cơ thể tôi, trái tim tôi, tâm hồn tôi như tự bị thôi miên mà phải lắng nghe, cố gắng giải thích hết tất cả những ý nghĩa của đôi mắt đó.
50 Mặt trăng có lẽ là thứ đẹp nhất trên thế gian này.
Mặt trăng có lẽ là thứ thê lương nhất trên thế gian này.
Mặt trăng có lẽ là thứ đau lòng nhất trên thế gian này.