1 Truyền thuyết kể rằng mười năm trước, có bốn bông hoa xinh đẹp – hoa khôi của giảng đường cùng nhau đăng ký nhập học, các nàng giống nhau cao ngạo xinh đẹp, giống nhau tự cao tự đại, giống nhau được các nam sinh nhiệt liệt hoan nghênh, lại tựa hồ hung hăng giẫm kẻ khác xuống phía dưới mình, tuyệt không tha.
2 Thi Ánh Điệp giận không thể phá nát con đường này, đèn rực rỡ hai bên, bốn bề nhà cửa thiết kế đẹp đẽ, xe trên đường lao vun vút với đèn sáng lóa mắt, cho nên dù trời đã tối mịt thì ánh sáng từ bốn phương tám hướng cư nhiên rõ ràng cố ý chiếu thẳng vào khuôn mặt đang rất tức giận của nàng.
3 “Cảm ơn đã ghé qua!” Tại cửa hàng tiện lợi trên phố, một cô gái ăn mặc giản dị bước ra, cô lơ đãng liếc nhìn ba cô gái đang đứng bất động bên kia đường, vốn tò mò không biết sao lại có kẻ ngốc như vậy đứng bất động giữa phố, không nghĩ tới chính mình vừa nhìn thấy liền cũng lây bệnh “ngốc” khoảnh khắc đó hai mắt mở lớn không nói lên lời.
4 “Ngươi đã kết hôn?” Thi Ánh Điệp đè nén sự kinh ngạc trong lòng, lấy ngữ khí bình thản cười nói. Mặt khác, hai người còn lại tuy mặt tỏ ra bình tĩnh mỉm cười nhưng trong lòng cũng thực chấn động, lắng tai chờ nghe câu trả lời.
5 Đó là một tháng trước. Từ ngày gặp lại ba địch nhân hồi đi học, thời gian cứ như vậy trôi qua thực nhanh thoắt cái đã hết một tháng mà cái kế hoạch kết hôn nhanh chóng của nàng vẫn chưa tiến triển thêm bước nào.
6 “Đến rồi, người nhà của ông ta đến rồi. ” Viên cảnh sát lúc nãy chạy đi gọi điện đã quay lại, la toáng lên. Nhất thời trong lúc đó, trừ lão tiên sinh vẫn đang ngây ngốc ngồi ngoài kia, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa chính.
7 “Thi tiểu thư!” Mới ra được cục cảnh sát mấy bậc cầu thang, phía sau đã truyền đến tiếng người nào đó hô gọi, Thi Ánh Điệp dừng cước bộ quay lại nhìn, chỉ thấy vị mỹ nam tiêu sái lúc nãy trong cục cảnh sát đang tự động đuổi theo.
8 Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế bản thân “Ân tiên sinh, tôi biết là anh cảm thấy đối với tôi thực có lỗi, đưa tôi về nhà cũng xem là hảo ý, nhưng thực là không cần phải phiền toái như vậy đâu!” “Một chút cũng không phiền toái.
9 Thi Ánh Điệp không thể tin được trừng mắt nhìn lại hắn, những lời chuẩn bị nói ra đều bị thu về hết, nàng á khẩu. “Anh…” Vừa thấy đã yêu, hắn có phải là muốn cùng nàng nói giỡn không? Rốt cuộc là hắn phi thường điên hay là đầu của nàng thực bị đụng hỏng rồi, nàng thực sự không có biết? Nếu không phải thế thì những lời nói này là cái gì tình huống? Ánh Điệp mắt mở căng hết cỡ, đầu lắc loạn không thể tin nổi, khiếp sợ không ngừng, nhưng trong đống ý nghĩ hỗn loạn đó lại nảy ra một cái ý tưởng điên rồ khác.
10 Nàng nhất định là điên rồi, nếu không nhất định sẽ không làm cái việc mất hết lý trí như thế này. Nàng kết hôn, ngay sau khi xảy ra tai nạn xa cộ, lại chính là gả cho cháu ngoại của lão tiên sinh đã đụng phải nàng.
11 Thi Ánh Điệp một bên xả nước, một bên thầm rủa xả hắn, không phát hiện Ân Nghệ chỉ còn mặc mỗi quần dài đã bước vào tự bao giờ. “Xả nước vui đến như vậy sao?” Hắn hỏi.
12 “Em không phải là có chuyện muốn nói với anh sao?” Chậm chạp không thấy nàng mở miệng, Ân Nghệ chủ động hỏi. “Thôi anh chắc mệt chết rồi, nên đi nghỉ đi.
13 Ân Nghệ nhìn Thi Ánh Điệp đã ngủ say, nằm cuộn mình như con mèo trên giường của hắn, tóc tơ vương xuống má, làm cho khuôn mặt vốn trắng nõn của nàng càng đẹp mê người hơn, hắn biết nàng chỉ là vẻ ngoài nhu nhược mà thôi, bên trong nếu đem so sánh với nhiều nam nhân thì còn kiên cường hơn nhiều.
14 Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tấm rèm vào căn phòng, một ngày mới đã bắt đầu. Hắn chuyển hướng ánh mắt về phía chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường kia, phát hiện rất mau đã đến bảy giờ sáng, hắn nên đi chuẩn bị đi làm, haiz.
15 Uy! Trời ơi! Nàng không giấu được ánh mắt thống khổ, hồi tưởng vừa rồi khiến cho thân thể nàng không thể nhịn được run rẩy, nàng xác thực là một cái đại sắc nữ! lắc đầu, Thi Ánh Điệp dùng sức không ngừng loại bỏ những ý nghĩa điên rồi ra khỏi đầu, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở trên giường.
16 Kỳ thật lúc mới bắt đầu, nàng cũng không biết ăn nhầm cái giống gì mà chấp nhận “hẹn hò thử” với tên heo Trương Thắng Đình đó, sau một vài tuần tính tình hắn bỗng nhiên thay đổi 180 độ, trước kia hiền lành chân chất là thế mà giờ dám cãi nhau với nàng lại còn buông lời chửi mắng rất thô tục, nàng vì thế mà tức giận lập tức rời khỏi văn phòng của hắn, phẫn nộ chạy đến phòng vệ sinh phát tiết, đến trước cửa đột nhiên nàng thấy kho hàng bên cạnh wc vốn bỏ trống đã lâu của công ty khóa bị bẻ mất, ngó qua cánh cửa khép hờ thì…trời ơi! tượng đập vào mắt nàng chính là tên Trương Thắng Đình đó cùng một nữ nhân viên khác đang quấn lấy nhau, môi kề môi, nữ nhân đó còn đỏ mặt thẹn thùng nữa, lúc này nàng mới giật mình hiểu ra! Hắn là bắt cá hai tay! Máu điên xộc lên đỉnh đầu nàng chính là tìm hắn làm cho ra nhẽ, nào ngờ hắn bày ra bộ mặt “vô tội” còn nói là nàng mộng tưởng theo đuổi hắn không được nay đặt điều vu cho hắn, F*** loại người này không còn gì để nói nữa, nàng giơ cao chân đạp cho hắn một cước lăn lông lốc, hừ hừ!! Đi chết hết đi! Trong cái rủi cũng có cái may, nàng mất việc nhưng đồng thời lại kiếm được một lão công như Ân Nghệ.
17 Đi đến cửa văn phòng thứ hai, nàng trước tiên gõ gõ cửa, từ bên trong truyền đến một tiếng “mời vào”, nàng mới đẩy cửa bước vào. phòng tổng cộng có bốn người, ba vị là người phỏng vấn, phía trước mặt họ là một cô gái trẻ tuổi đang được phỏng vấn, một trong ba người phỏng vấn bảo nàng tạm thời ngồi chờ một chút, nàng gật gật đầu làm theo, sau đó im lặng lắng nghe bọn họ đối thoại, ngoài ý muốn phát hiện ra này là bọn họ muốn tuyển nhân viên marketing! Ha ha, đây chẳng phải là trời giúp nàng rồi, sao vô tình đi phỏng vấn mà lại xuôn sẽ như vầy, bởi vì mặc kệ là bọn họ tuyển nhân viên marketing hay kế toán đều là sở trường của nàng, công việc trước đây của nàng chính là loại công việc như thế này.
18 Bởi vì quá mức hưng phấn, Thi Ánh Điệp không đợi đồng hồ báo thức ở đầu giường kêu đã tỉnh rồi, nàng nhanh tay tắt chuông báo thức, thật cẩn thận bỏ chăn ở ngang hông ra, rón rén bước xuống giường.
19 “Đi hướng nào vậy?” Lái xe ra cửa, Ân Nghệ quay lại hỏi lão bà đại nhân. “Hướng đến công ty của anh ý. ” Thi Ánh Điệp mỉm cười. Hắn hoài nghi nhìn nàng, bởi nhìn khuôn mặt nàng cười sung sướng rất giống như đang che dấu một bí mật nào đó.
20 “Anh tức giận sao?” xem hắn không nói gì nàng thật cẩn thận hỏi lại. Ân Nghệ lại nhìn nàng trong chốc lát rồi lắc đầu bất đắc dĩ “Chỉ là quá đột nhiên, nhất thời bị dọa tới thôi.