1 Bề ngoài của Dương Đỉnh Phong không xấu, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong vắt như đèn lưu ly, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, nhìn chung cũng có thể được coi là một mỹ nữ, nhưng bi kịch là.
2 Dương Đán không tin, vẫn kích động như cũ nói: “Đỉnh Phong, ba biết, ba hiểu mà, giờ phút này tâm tình của con nhất định là không dễ chịu, đừng sợ, đến đây, để cho ba ôm con vào lòng, ba sẽ cho con sự ấm áp, ngày mai chúng ta sẽ đi báo cảnh sát, ba nhất định sẽ không để cho tên hỗn đản đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
3 Sau giờ tự học, Đỉnh Phong định đi tìm Diêu Bội Chi, người đồng mệnh tương liên với mình, nhưng cô lại trông thấy một bóng dáng đang lén lút đứng ngoài cửa lớp, trên khuôn mặt tròn trịa lại lập tức xuất hiện sự sầu não, cô đẩy bả vai của Lý Gia Nhạc, bực mình nói: “Long Đào lại đến nữa kìa.
4 Đỉnh Phong còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Sinh, cô luôn cảm thấy người đàn ông này trông thật đẹp mắt, nho nhã, tuấn tú. Cho đến khi, cô đang trên đường tan học về nhà, bị Từ Sinh ngăn lại, Đỉnh Phong nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông này đầy vẻ ngông cuồng, toàn thân tỏa ra ánh sáng tà mi.
5 Đỉnh Phong quay đầu lại thì nhìn thấy Diêu Bội Chi đang đi về phía mình. Dáng dấp của Diêu Bội Chi không phải thuộc loại đẹp khuynh quốc khuynh thành, hay hồng nhan họa thủy, nhưng cô ấy là người biết cách trang điểm, thành tích không tệ, tính tình cũng khá tốt, không khác gì một đứa bé trai, các bạn cùng lớp đều tôn cô ấy là hoa hậu của lớp.
6 Lý Gia Nhạc nhìn Từ Sinh đang đứng trên bục giảng giảng bài, nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt hưng phấn nói với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong à, thật ra thì tớ cũng cảm thấy thầy Từ nhất định là thụ.
7 Đỉnh Phong không trả lời Dương Đán, cô chỉ dùng động tác để thể hiện thái độ của bản thân. “Phanh —— ” Cửa bị đóng sầm một cách không thương tiếc. . .
8 “Oa, mềm quá, sao lại đáng yêu thế chứ?”. Diêu Bội Chi càng khen da của Đỉnh Phong. Mặt của Đỉnh Phong càng đỏ hơn. Lúc Bội Chi đang véo má rất hăng say thì cửa nhà đột nhiên mở ra, một thiếu niên có dáng người thon dài hoàn mỹ đang dựa vào cửa, áo sơ mi màu sắc đơn giản cùng quần jean, mắt phượng hờ hững, giọng nói lạnh nhạt: “Diêu Bội Chi, tôi cho cậu trong vòng một phút phải đi vào, tôi không có thời gian”.
9 Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đối với chuyện này giống như đã thành thói quen, lập tức ngồi xuống. Bác Trương đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, sắp ra trước mặt ba người.
10 Tiêu Mộc cao hơn Đỉnh Phong nửa cái đầu, cô nâng khuôn mặt tròn trĩnh lên, cảm thấy cổ của mình cũng có chút ê ẩm. Nhìn nhìn bốn phía xung quanh, thì ra bất tri bất giác đã tới trước cửa của tiểu khu rồi.
11 Mà người ngồi đối diện với Dương Đán là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc dù nhìn qua thì có vẻ hơi già nhưng vẫn thướt tha thùy mị, trên người mặc bộ đồ công sở màu hồng nhìn khá vừa mắt.
12 Sắc mặt Trịnh Mẫn lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó hồi phục lại vẻ mặt đoan trang, nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ là có hiểu lầm gì đó trong này”.
13 Đỉnh Phong run lẩy bẩy, cả người nổi hết da gà, khuôn mặt tròn trĩnh có chút vặn vẹo, nói: “Giáo sư Từ, thầy quá khen rồi!”Đôi mắt đào hoa của Từ Sinh hơi nheo lại, từ trong khóe mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy, dường như có một tia sáng ánh lên, anh ta khẽ mỉm cười, có khí chất đặc biệt của một người đàn ông, anh không thừa nhận vì biết rằng mình sẽ không đấu lại một đứa bé vẫn còn đang học lớp 11, chỉ cười nói: “Xem kìa, em khiêm tốn quá, thật là một cô bé đáng yêu!”Đỉnh Phong vô cùng căm ghét cái bản mặt hồ ly mang theo đầy vẻ tính toán của Từ Sinh, huống chi, trong lời nói này lại có ý đồ khác, khiến cho cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
14 Đỉnh Phong lắc lắc đầu, thành thật nói: “Đột nhiên tớ cảm thấy Trương Cường Quân là một người tốt. ”Lý Gia Nhạc dùng ánh mắt “cậu điên rồi” nhìn Đỉnh Phong, chỉ kém không đưa tay vỗ đầu cô xem có phải cô bị đần độn rồi hay không?Đỉnh Phong cầm đề ôn tập của Tiêu Mộc đưa cho Lý Gia Nhạc, thở dài một hơi nói: “Cậu tự xem rồi sẽ rõ tại sao tớ và Bội Chi lại như vậy!”Lý Gia Nhạc cầm tờ đề cương lên, nhìn chăm chú nửa ngày.
15 Phục hồi lại tinh thần, ánh mắt Đỉnh Phong lại rơi trên người Tiêu Mộc. Bóng dáng thon dài thoăn thoắt trên sân bóng, anh hơi ngửa cổ như bạch ngọc, nửa mặt với độ cong hoàn mỹ khiến Đỉnh Phong phải nuốt một ngụm nước bọt.
16 (*Bạch liên hoa = hoa sen trắng)Đỉnh Phong ngẩng mặt tròn, không yếu thế nói: “Bạn học Cow [bạn học bò sữa], phát xuân sao? Thật xin lỗi, tớ chỉ không cẩn thận”.
17 Đỉnh Phong mím môi, đi đến gần chiếc BMW, gõ gõ lên cửa xe. Cửa sổ bên phía tay lái chậm rãi hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông, hoàn toàn giống như những người qua đường bình thường khác.
18 “Tiêu Mộc sao vẫn còn chưa đến? Người này không phải mọi ngày vẫn luôn thích đến sớm sao? Chẳng lẽ hôm nay lại đến đúng giờ? Chuyện này cũng quá kinh khủng rồi!” Bội Chi nhìn đồng hồ treo tường, cảm thán nói.
19 Tiêu Mộc khẽ giương mắt, đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt như bình thường, âm thanh nhẹ nhàng truyền ra từ khoang mũi: “Ừ”. Đỉnh Phong lệ đầy mặt, đây là cái đáp án gì thế!Bội Chi còn muốn nói tiếp.
20 Hà Trân cũng nói: “Cô bé, về sau nhìn thấy cô nhất định phải gọi chị, chị sẽ càng thích em!”. Tiêu Mộc ở bên, bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ”. Hà Trân cười cười: “Được rồi, Tiêu Mộc tiễn Đỉnh Phong, Bội Chi cháu về sớm đi, để Tiêu Mộc đưa Đỉnh Phong đi là được rồi”.