21 Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, màn đêm còn chưa tan biến hết, Đỉnh Phong đã vô cùng hưng phấn đi đến trường học. Nhờ phúc của Dương Đán, nửa đêm được ăn bánh mì cho nên thể lực của cô đã khôi phục lại không ít, thân thể cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, cho dù đang phải nhìn đến cái bộ mặt than Trương Cường Quân thì cô cũng cảm thấy vô cùng thuận mắt.
22 Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, khóe môi khẽ giương lên, như thể là anh biết rõ cô đang nghĩ gì vậy, anh lên tiếng: “Tiết cuối cùng là tiết ngữ văn. ”Đỉnh Phong càng ngạc nhiên hơn: “Anh không thích môn ngữ văn sao?”Tiêu Mộc nhàn nhạt trả lời: “Không phải là không thích, chỉ là anh cảm thấy buồn ngủ thôi.
23 Thầy giáo dạy nhạc cũng rất kinh ngạc, không ngờ Trương Hân Nhất lại là một hạt giống tốt, trong lòng thấy vui mừng. Mặc dù ngoài mặt vẫn là khuôn mặt cứng nhắc như cũ nhưng khi cho điểm, lần đầu tiên cho điểm số 70.
24 Tiết mục biểu diễn nghệ thuật rất vội, sau đó Đỉnh Phong lại phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng, cô không có lễ phục!Tiêu Mộc cũng có một bộ âu phục màu trắng, nhưng ngay cả một bộ lễ phục nhỏ cô cũng không có, đây là lý gì?Tập hát nhiều làm cô quên mất chuyện quan trọng như vậy, cô đúng là đâu heo, đúng là đầu heo, đúng là đầu heo!Lúc Tiêu Mộc đi nhà vệ sinh, Đỉnh Phong mặt như đưa đám ngồi chồm hổm trên đất.
25 Mặc dù cô thường đả kích cô ấy nhưng cô hiểu Đỉnh Phong không hề xấu, đôi mắt to tròn của cô ấy được Bội Chi dồn hết tâm trí, cô nhìn có cảm giác rất dịu dàng, làn da thì không cần làm gì nhiều, làn da của cô ấy vẫn rất tốt, đôi môi được đánh son có màu sắc rất hợp.
26 Một lần nữa phải lên sân khấu để nhận giải thưởng, Đỉnh Phong hoàn toàn không có một chút xíu cảm giác khẩn trương nào. Khi phát biểu cảm nghĩ, Tiêu Mộc rất bình tĩnh đưa micro cho Đỉnh Phong.
27 Thời tiết bắt đầu ấm dần lên, ánh mặt trời rơi trên thân người mặc dù không cản được hoàn toàn sự lạnh lẽo nhưng cũng làm người ta cảm thấy thoải mái hơn.
28 Trong lúc nghỉ ngơi chờ cho vết thương lành hẳn, Đỉnh Phong lại phải tiếp đón một người mà cô đặc biệt không muốn gặp mặt nhất —— Từ Sinh. Từ Sinh mặc một bộ âu phục công sở, nhưng nhãn hiệu của nó vẫn như cũ để lộ ra cái bản chất ‘Phú nhị đại’ của anh ta, đôi mắt hoa đào cực kỳ mê người, chớp chớp nhìn Đỉnh Phong: “Thật không ngờ cô lại xảy ra chuyện như vậy.
29 “Cha. . . . . . . ”. Đỉnh Phong kêu lên. Ánh mắt Dương Đán trợn to, lúc ông quay đầu lại thấy Đỉnh Phong, thì ông còn cảm thấy không tin được, nhào tới chỗ Đỉnh Phong nói.
30 Đỉnh Phong khiêm tốn nói: “Còn rất kém, lúc đó chẳng qua là do hiệu quả âm thanh tốt mà thôi, thầy không cần phải khích lệ em như vậy”. Thầy Lưu nói: “Em cũng đến tham gia trại hè này sao?”.
31 Đỉnh Phong khiêm tốn nói: “Còn rất kém, lúc đó chẳng qua là do hiệu quả âm thanh tốt mà thôi, thầy không cần phải khích lệ em như vậy”. Thầy Lưu nói: “Em cũng đến tham gia trại hè này sao?”.
32 Đỉnh Phong đã tính toán đâu ra đấy, nhất định cô phải ghim lều của mình bên cạnh lều của Tiêu Mộc. Đáng tiếc ——Triệu Đồng nói với Tiêu Mộc: “Trời ạ, tớ không dựng lều được, Tiêu Mộc, cậu có thể giúp tớ một chút được không?”Tiêu Mộc: “… Được.
33 Thầy Lưu quan tâm, hỏi: “Có phải hai em ăn trúng thứ gì không sạch sẽ không? Sao lại bị như vậy?”Vừa dứt lời, nước mắt của Hứa Kha đã tuôn ào ào như mưa, cô ta nhìn Đỉnh Phong rồi nói với thầy Lưu: “Thầy đừng hỏi nữa, cũng là do bọn em tự chuốc lấy mà thôi.
34 Đỉnh Phong có một giấc mơ, trong mơ, Tiêu Mộc dịu dàng nhìn cô, thâm tình bày tỏ với cô: “Đỉnh Phong, anh thích em!”Đỉnh Phong mừng rỡ đứng tại chỗ cười ngây ngô.
35 “Cái gì!” Giọng nói của Lý Gia Nhạc thông qua điện thoại, truyền vào trong tai Đỉnh Phong, vốn là giọng nữ tông thấp, sau một giây lại biến thành tông cao: “Trời ạ, không ngờ Tiêu Mộc lại bị cậu bắt được, chị đây còn tưởng là cậu sẽ khóc lóc trở về cầu xin chị đây yêu thương đấy!”Đỉnh Phong hứ một tiếng, nói: “Cậu dạt sang một bên đi, bây giờ tớ là hoa đã có chủ rồi.
36 Đỉnh Phong hừ hừ nói: “Em tới muộn lúc nào, anh xem, em đã đến trước mười phút rồi, ai bảo lần nào anh cũng đến sớm hơn chứ. ”Tiêu Mộc nhàn nhạt trả lời: “Sợ em đợi.
37 Người đầu tiên trả lời là Đỉnh Phong: “Thưa cô, em không có. ”Bốn người còn lại, trong đó có hai người cũng nói mình không xài ‘phao’, hai người còn lại thì ấp a ấp úng mãi, cuối cùng cũng thành thật nói: “Em có dùng điện thoại.
38 Đỉnh Phong có một giấc mơ. Cô mơ thấy kết quả thi tốt nghiệp của mình kém Tiêu Mộc 134 điểm. Cô nghe thấy Tiêu Mộc nói: “Đỉnh Phong, anh phải đến thành phố C rồi, anh chỉ đợi em một năm.
39 Lý Gia Nhạc giữ chặt cánh tay của Đỉnh Phong, Bội Chi ngồi lên lưng Đỉnh Phong, hỏi: “Còn không mau khai, rốt cuộc cậu được bao nhiêu điểm?”Đỉnh Phong cầu xin tha thứ: “Tớ được 605, vừa đủ điểm.
40 Tiêu Mộc không nói gì, chỉ là đôi mắt kia khẽ nheo lại, nơi đuôi mắt còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt. “Tiêu Mộc, lát nữa anh phải giúp em bôi kem chống nắng đấy.