1 Sương khói lượn lờ bên trong phòng, từng luồng không khí ấm áp tràn ngập. Những cánh hoa mẫu đơn nổi trên mặt hồ theo cánh tay khuấy nước nhẹ nhàng tản ra rồi trôi đi.
2 Dứt khỏi suy nghĩ miên man, Tiết hoàng hậu nhẹ giọng nhắc nhở: “Thấm Nhi, nghe phụ hoàng con nói, vị trạng nguyên năm nay tướng mạo thượng thừa, không chừng lại hợp với con.
3 Long Vân điện. Trong lòng Nhu phi kinh ngạc, công chúa Lê Thấm trừ Tiết hoàng hậu mẹ đẻ của mình ra, đối với những nữ nhân hậu cung khác chưa từng ột sắc mặt hòa nhã nào, hôm nay là cơn gió quái ác nào lại đưa vị tiểu phật gia này đến đây?Nhu phi nở nụ cười ôn hòa, “Thấm nhi sao đột nhiên nhớ đến Long Vân điện của bản cung, hại ta còn tưởng bản thân nhìn nhầm.
4 Bỏ qua một bên một số chuyện không đáng nói, cuộc sống của Lê Thấm trôi qua cũng tạm coi là dễ chịu. Mỗi ngày cho nhà bếp làm một mâm quế hoa cao, ăn cho đến lúc bụng tròn trịa mới đứng lên, ngẫu nhiên sẽ đi quấy rầy Chu thái hậu một chút, thuận tiện mang vài cây trâm cùng vòng tay đem về.
5 Lê Thấm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng dần lên của nàng, rồi phân phó với Bích Chi: “Đến chỗ La Tĩnh Hàm và Lê Vũ Hi, nói ta vừa rồi uống hơi nhiều rượu, đầu óc lúc này có chút không tỉnh táo nên đã nghỉ ngơi rồi.
6 Cho đến khi bóng dáng nhỏ xinh lắc lư biến mất ở cửa cung, trong điện có hai người một trước một sau đi ra. Người đi đầu mặc trường bào nguyệt sắc, đứng trong bóng đêm bên ngoài cửa điện, đôi mắt tinh nhuệ nhìn chằm chằm cửa cung hồi lâu, chính là người vừa uống trà trên tường ban nãy.
7 Diệu Ngọc nghe thấy lời nói trào phúng vừa rồi, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trắng nhợt, âm thầm cắn chặt răng, khóe miệng miễn cưỡng cong lên,“Chắc công chúa hiểu lầm nô tỳ cái gì, nô tỳ chỉ vâng mệnh hoàng hậu nương nương đến xem công chúa.
8 Lê Thấm rất thích bàn đu dây, bởi vì trong khoảnh khắc thân mình nàng bay lên, tất cả buồn phiền dường như cũng bay đi theo, đầu nàng trống trơn, cái gì cũng không suy nghĩ lại càng không có sức để buồn phiền.
9 Nói tóm lại, Lê Thấm vẫn vô cùng cao hứng. Vừa ra khỏi cung Tuyệt Trần, chân nàng bước nhẹ nhàng, hưng phấn rạo rực, mãi sau mới khôi phục lại bộ dáng đoan trang bình thường.
10 Lê Thấm nghe giọng nói này, chợt thấy có vài phần quen thuộc. Chỉ có điều bây giờ bộ dáng leo thang nửa vời của nàng vô cùng buồn cười, thật làm nàng xấu hổ.
11 Lê Thấm đứng ở cửa phát hiện hắn đang nói với chính mình, trong lòng kinh ngạc tiến lại gần. “Sư phụ, mười bản tĩnh tâm kinh ta đã chép xong rồi, người có cần xem qua không?” Lê Thấm dùng một loại ánh mắt thành kính như nhìn Phật tổ dõi theo Mộc Tử Ảnh.
12 Tiết hoàng hậu càng thêm nóng nảy, vội vàng nói: “Thấm Nhi có thể nào lấy người khác ra so với quốc sư. Quốc sư tựa như tiên nhân, phụ hoàng con còn phải kính trọng đến ba phần, sao có thể cùng phàm phu tục tử đánh đồng được.
13 Cho đến khi nhìn hắn nuốt một khối quế hoa cao vào bụng, Lê Thấm mới cười ra tiếng, “Tử Ảnh sư phụ, quế hoa cao hương vị thế nào, có phải rất nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng hay không, ăn một khối còn muốn ăn thêm khối nữa?” Hỏi xong câu, Lê Thấm thuận đường lấy lên một khối cho chính mình, chỉ cần nhìn người này ăn vào liền cảm thấy nhất định hắn đang nhấm nháp mĩ vị ngon nhất.
14 Kết quả cuối cùng chính là Lê Thấm lung tung bày các loại lí do, ý đồ đem chuyện đánh đàn thành chuyện nhỏ, bỏ lơ qua. “Thấm Nhi không nên che giấu nữa, không thể ở trước mặt vi sư triển lộ một phen sao?” Mộc Tử Ảnh đặt một tay lên đầu gối, tay còn lại đặt trên quyển kinh thư đang mở, người nghiêng sang nhìn nàng, biểu tình thoải mái, khóe miệng cong lên hiếm thấy.
15 Trừ bỏ những yến hội trọng yếu, được Kính nhân đế cho phép bách quan mang theo gia quyến, thì những tiểu thư quan lại như La Tĩnh Hàm rất hiếm khi được vào cung.
16 Sau khi Lê Vũ Hi rời đi, Lê Thấm cảm thấy cả người vui sướng không ít. Sau khi chiêu đãi mọi người, liền dẫn họ đi dạo. “Ngự hoa viên của hoàng cung quả nhiên rất đẹp.
17 Y như lúc trước, Nguyệt Dung và Bích Chi vẫn ẩn nấp sau bóng cây ngoài cửa cung, Lê Thấm trực tiếp đẩy cửa đi vào, lực đạo thật ra so với ban ngày nhẹ hơn một chút.
18 (tử triền lạn đánh: tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám bằng được)Lê Thấm cảm thấy chính mình cùng với Mộc Tử Ảnh từ lúc nào đã có chút vi diệu biến hóa nhưng cụ thể lại không nói rõ đó là cảm giác gì.
19 Từ lúc theo học Mộc Tử Ảnh, Lê Thấm ăn mặc rất thanh giản, lúc vừa nhìn thấy nàng thật đúng là không nhìn ra đây lại là công chúa. Vì thế khi Lê Thấm đứng trước mặt Hàn Mộc Hủ, người này cũng không có chút giác ngộ.
20 “Thấm Nhi, nghe ta nói, ân…” Giọng nói trầm thấp bỗng bị kéo cao. Nữ tử vốn vẫn dán trên người hắn đang dùng hàm răng nhỏ nhọn hoắt nhắm ngay nơi nào đó trước ngực cắn một cái.