1 No. 1 Tôi tên là Cảnh Cảnh. Người thân đều nói tên này không hay, Cảnh nhi, Cảnh nhi, nghe giống như phải cật lực nén nhịn uất ức với ai vậy. Nhưng tôi thích cái tên này lắm.
2 No. 8 Mẹ tôi hỏi chỉ là chuyện này à? Tôi đáp, Vâng ạ, chính là chuyện này. Biết ngay là hỏng chuyện mà, mà cùng chẳng phải chuyện lớn gì. . . Vậy lúc nãy bà làm gì mà nửa phút cũng không nói? Bà lại dừng một chút, nói, nếu không có chuyện gì cúp máy đi.
3 No. 13 Tôi nói, ừ, tôi chính là Cảnh Cảnh. Sau đó nghĩ lại, bạn cảm thấy con người ta cả cuộc đời có mấy cơ hội có thể dùng phương thức "Ông đây chính là XX" để đáp lại đối phương chứ.
4 No. 24Lúc về nhà, đứng trước cửa mở ba lô ra, phát hiện chìa khóa bị rơi ở khe của túi áo, thế nào cũng không với tới được. Tôi thấp giọng chửi một câu, bỗng nhiên nghe trong phòng có tiếng bước chân, đi dép nhẹ nhàng bước tiến về phía cánh cửa, hóa ra là mẹ tôi.
5 No. 26 Có rất nhiều sự thích thú đối với những học sinh mới như chúng tôi, mọi người túm năm tụm ba bình luận về chúng tôi, đó là học sinh lớp 11, mặc đồng phục màu xanh thẫm.
6 No. 30 Chúng tôi học quân sự trong một tuần. Ngày nào cũng học từ 8 giờ sáng đến 3 giờ chiều, sau đó quay trở lại lớp. Thầy giáo dặn, mọi người tự học, đến 4 giờ thì tan.
7 No. 36 Ngày mà Lai Thuận đi, chúng tôi ai cũng khóc. Lúc đó tôi vô cùng thương Lai Thuận, nghe nói nhà thầy ấy rất nghèo, thực ra thầy ấy chỉ lớn hơn chúng tôi mấy tuổi đã phải đi làm lính rồi.
8 No. 40 Ngày hôm sau là ngày thi cuối kì. Buổi tối hôm trước, tôi làm màu, giả bộ ôn tập một chút, bố tôi đặc biệt bưng cho tôi một cốc sữa, đặt ở bàn học, nhẹ nhàng nói: "Cứ thư thả mà ứng chiến.
9 No. 43 Có một quãng thời gian, nếu nói tôi không buồn chút nào thì là giả! Chút hưng phấn rẻ tiền khi đỗ vào Chấn Hoa đều tan biến theo mây trời, còn lại chỉ là trơ trọi mình tôi với tôi.
10 No. 47Tương phản, Trương Bình dễ thương hơn nhiều. Mặc dù Dư Hoài không quá thích nghe Trương Bình giảng, bởi vì ông ấy giảng quá giản đơn. Tuy Dư Hoài không nói nhưng tôi đoán là vậy.
11 No. 52"Rượu mừng" của bố tôi và cô Tề thực ra rất đơn giản, chỉ là hai gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm. Trong bữa không hề nói đến bất kỳ vấn đề nhạy cảm nào, thậm chí buồn cười là, tôi tình cờ trở thành nhân vật chính.
12 No. 57Cuối tháng 10 là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Tính đến năm nay chúng tôi vào trường, đã tròn 88 năm rồi. Lớp trưởng bảo là nhà trường quy định sáng thứ sáu toàn trường tập trung ở sân vận động tham gia tiệc mừng, buổi chiều các lớp tự tổ chức các hoạt động, tiệc lớp, tiệc đoàn, tiệc liên hoàn, tiệc trà.
13 No. 63Sáng ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, tôi suýt nữa thì đến muộn, lúc tông vào cổng sân vận động, đập ngay vào mắt tôi là một biển áo đồng phục.
14 No. 67Buổi lễ diễn ra hết sức thuận lợi, tất cả những buổi lễ trong nước ban đầu đều là "hy vọng buổi lễ sẽ thành công tốt đẹp" rồi sẽ kết thúc một cách thần kì thành "cùng chúc vì sự thành công tôt đẹp của buổi lễ".
15 No. 71 Cả một ngày huyên náo. Từ những năm tháng học tiểu học cho đến tận bây giờ, không biết tôi đã tham gia qua bao nhiêu buổi tiệc liên hoan. Vui nhất không phải là lúc tiệc liên hoan diễn ra mà là lúc chuẩn bị bố trí hội trường, cũng như trong hành trình đi du lịch, khung cảnh đẹp nhất mà ta có thể nhìn thấy luôn luôn nằm trên con đường vội vã hướng về điểm đến.
16 No. 75Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm sau là một ngày âm u, Trương Bình đứng trên bục giảng dặn dò chuyện thi giữa kì. Khi ấy không hiểu sao tôi lại không chịu nhìn thẳng lên bảng, lại sống chết thích nhìn ra bầu trời u ám chẳng đẹp đẽ gì bên ngoài cửa sổ.
17 No. 78 Trước kỳ thi một ngày, lúc tan học trường yêu cầu chúng tôi phải dọn dẹp ngăn bàn, lau phòng học để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Trong ngăn bàn của tôi chất một đống sách bài tập.
18 No. 82 Trên thế giới này thời gian ngắn nhất mà cũng dài nhất chính là thời gian chờ đợi ở phòng thi. Trước thời gian kết thúc bài thi một phút, bạn phát hiện bản thân có một bài toán mà ngay từ bước làm đầu tiên đã làm sai, bạn còn chưa kịp hô lên thì thời gian đã trôi đi rất nhanh rồi! Ngòi bút của bạn đã bắt đầu ra hoa, dòng tư duy giống như dòng thác chảy nhưng tiếng chuông vĩnh viễn ngay trước mặt bạn.
19 No. 86 Trương Bình không hề nuốt lời, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi và đầy hoang mang, vào buổi sáng hôm thứ hai khi diễn ra lễ chào cờ đã có cơ số phần tử đi lan truyền tin tức liên quan đến người đạt điểm cao nhất của mỗi môn thi.
20 No. 91 Tất cả mọi phiền não trong chốc lát đều tan biến, tôi chỉ nhớ là tôi phải học ban xã hội. Nỗi đau của tôi bây giờ là do tôi vẫn chưa đợi được tất cả những thứ thuộc về tôi, chỉ là không phù hợp, không phải là ngu ngốc, thật sự không phải, lại càng không phải là ngày tận thế.