21 Sau khi Tô Hạ ra khỏi quán café, việc đầu tiên là đem dãy số vừa liên lạc cho vào danh sách đen, nghiêm khắc nói với bản thân, sau này tuyệt đối không qua lại cùng ngụy quân tử Tiêu Hàn.
22 “Báo cáo quân trưởng, Thủ trưởng bên kia…. ” Vẻ mặt Tiểu Nghiêm mất tự nhiên đứng ở cửa phòng ngủ, tay vẫn đưa lên giữa không trung, không biết nên gõ cửa hay thôi.
23 Trần Hân Dao vừa lau nước mắt, Lăng Nhật cũng biết mình vừa lỡ lời, lời nói có hơi quá đáng, nhưng đại sự Quân nhân không phải trò đùa, thế nhưng ở giữa hai người, Lăng Nhật chỉ có thể thở dài.
24 “Chớ lo lắng. ” Trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người Tô Hạ cùng Lăng Nhật. Toàn thân Lăng Nhật đều tỏa ra hơi thở Quân nhân, khí thế trang nghiêm làm cho người khác không thể bỏ qua, nhất là đôi mắt đen khiếp người kia lại càng không thể khinh thường.
25 “Hạ Hạ, chiếc nhẫn này của em… Có phải là em giận anh?”
Tiêu Hàn ngập ngừng nói, muốn đưa tay kéo Tô Hạ, nhưng cô lại nhanh nhẹn tránh đi.
“Chẳng phải anh đã tận mắt chứng kiến sao?”
Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Hàn, sau đó xoa xoa cổ tay vừa bị anh ta làm đau.
26 Sau khi cúp điện thoại, Tô Hạ trực tiếp ném lên ghế salon, sau đó cả người bắt tay vào làm việc, lục tung tất cả những đồ vật liên quan đến Tiêu Hàn, không hề ngần ngại mà ném thẳng vào túi rác.
27 La Lệ Na vội nhìn Trần Hân Dao đang ngồi bên cạnh, thấy bà cười càng thêm nhu hòa, lúc này tâm tình mới dịu đi chút ít.
“Sinh nhật của con, Mặc Thiên nhất định sẽ tới.
28 Theo hiếu kì của mọi người, một người đàn ông trung niên đứng giữa vài vị quân nhân cùng nhau xuống, xuất hiện ở lối ra của đoàn tàu.
Bầu không khí chào hỏi đạt tới đỉnh điểm.
29 Hồi ức luôn đẹp như thế
“Được lắm, Tiêu Hàn cậu không kính mọi người một chút?” Trần Quân vỗ vỗ lưng Tiêu Hàn, sau đó đưa tay nâng chén rượu ngửa đầu uống cạn.
30 Sáng sớm
Gió hơi se lạnh, màn mỏng không che khuất hết được ánh trăng bạc bên ngoài. Trong phòng ngủ rộng lớn truyền đến từng trận mị hương, bên cạnh chiếc giường lớn phong cách Châu Âu, Lăng Mặc Thiên mặc chiếc áo sơ mi và quần tây dài, mái tóc đen nhánh dưới ánh sáng của mặt trăng tỏa ra khí chất nhu hòa.
31 Lăng Mặc Thiên dừng bước, lạnh lùng nhìn vẻ mặt ‘ngây thơ lãng mạn’ của Quý Nguyệt Nhiên, sau đó đi thẳng về phía trước.
Có chút mất mát thoảng qua dưới ánh mắt của Quý Nguyệt Nhiên, làn da trắng nõn dưới khúc xạ của ánh mặt trời lung linh trong suốt, những tiểu binh khác đều dán mắt nhìn chằm chằm.
32 Tô Hạ đứng đó lạnh lùng nhìn hai người kẻ xướng người họa, khóe môi hơi nâng lên một nụ cười khinh thường.
“Cô cười cái gì?” ánh mắt Quý Uyển Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Hạ.
33 “Nóng?” Lăng Mặc Thiên ngồi đối diện với cô, có vẻ tâm tình rất tốt, liên tục nói nãy giờ, có thể cảm nhận rõ ràng anh đang sung sướng.
“……. ”
Tô Hạ buông mi, mình lại bị trêu chọc, bàn tay nắm chặt lại, muốn thể hiện lập trường của mình trước mặt anh, nhưng khi vừa nhìn thấy đôi mắt đen kia cô liền luống cuống tinh thần, chút khí thế vừa có bỗng mất hút, bĩu môi nhìn chiếc bánh putding ô mai lạnh trước mặt.
34 Không ngờ mở mắt ra, lại là một khuôn mặt…
Hơn nữa, còn là mỹ nam?
Tô Hạ chớp mắt, ngây người nhìn chằm chằm Lăng Mặc Thiên, lúc này mới vội vàng lui về góc giường, cuộn chăn lên, chùm chặt chẽ không một kẽ hở.