Ai Bảo Ta Không Thể Cưới Chương 32: Kẻ Xướng Người Họa
Chương trước: Chương 31: Cuộc Chiến Của Phụ Nữ
Tô Hạ đứng đó lạnh lùng nhìn hai người kẻ xướng người họa, khóe môi hơi nâng lên một nụ cười khinh thường.
“Cô cười cái gì?” ánh mắt Quý Uyển Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Hạ.
“Diễn kịch tốt như vậy, dù sao tôi cũng phải tỏ vẻ chứ.” lúc Tô Hạ nói chuyện, khóe miệng vẫn lưu lại nụ cười nhàn nhạt, thật giống như là đang trầm trồ khen trò hay.
Lời vừa dứt, sắc mặt Bạch Tuyết cực kì khó coi, trong lòng thầm nghĩ, Tô Hạ cũng không phải loại dễ bắt nạt.
Bình thường Quý Uyển Thanh luôn coi trọng thể diện nay là lần đầu tiên bị người chèn ép như vậy, trong nội tâm dâng lên một tầng lửa giận, đang muốn phản bác thì vừa lúc nhìn thấy thân hình cao lớn của Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn mặc một thân tây trang đen đem tất trả khí chất lộ ra không sót chút gì, áo sơ mi trắng nới hai cúc áo, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực.
Quý Uyển Thanh vừa nghe thấy giọng Tiêu Hàn, vội vàng chỉnh trang cơ thể, tay lặng lẽ gạt nước mắt.
“Uyển Uyển, làm sao vậy?” Tiêu Hàn vừa đi vào văn phòng Bạch Tuyết, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vợ yêu đang lau nước mắt, đau lòng muốn chết.
Hắn trực tiếp lướt qua Tô Hạ, đi đến bên người Quý Uyển Thanh, nhận khăn từ tay Bạch Tuyết, cẩn thận vì Quý Uyển Thanh mà lau nước mắt.
“Không có gì.” Quý Uyển Thanh nhẹ nhàng tựa vào vai Tiêu Hàn, giọng nói nghẹn ngào, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Hạ, mang đầy vẻ cảnh cáo.
Giống như thông báo cho Tô Hạ biết, không nên đánh chủ ý trên người Tiêu Hàn.
Cơ thể Tô Hạ có chút cứng ngắc, tuy rằng chút tình cảm của mình dành cho Tiêu Hàn, đã bay theo gió tan đi, nhưng tận mắt thấy hình ảnh hắn cùng người khác thân mật, nội tâm Tô Hạ ít nhiều vẫn có chút khúc mắc.
“Bạch trợ lý, nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài trước, hi vọng cô có thể gửi quy trình kỹ thuật vào mail cho tôi, hoặc là, tôi có thể tự mình gọi điện thoại cho Đàm tiên sinh vậy.” lúc Tô Hạ nói chuyện, từ đầu đến cuối đều không nhìn hai người kia, giống như trong văn phòng lớn như vậy, chỉ có hai người là cô và Bạch Tuyết.
Lời nói Tô Hạ nhẹ nhàng, nhưng người sáng suốt đều biết trong đó có ý cảnh cáo.
Quả nhiên, nhất thời Bạch Tuyết không biết nói gì, chờ cô kịp phản ứng thì trong phòng làm gì còn thấy Tô Hạ đâu.
Từ trong văn phòng Bạch Tuyết đi ra, Tô Hạ đang muốn đi vào thang máy, cánh tay đã bị người ở phía sau dùng sức giữ lại.
Tiêu Hàn mới ở trong văn phòng đau lòng vì vợ, không biết đã theo ra từ lúc nào, môi mỏng mím lại, lôi Tô Hạ rẽ vào cầu thang bộ bên cạnh, thời điểm cánh cửa lối đi đóng lại, còn không quên quay đầu nhìn hành lang không có một bóng người.
Đóng cửa, Tô Hạ nhăn mặt, không nói hai lời liền dùng sức giằng tay ra, muốn đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra.
Nhưng Tiêu Hàn cao hơn cô một cái đầu lại như bức tường, đứng ngăn trước cửa, nói gì cũng không tránh ra.
Tô Hạ chán ghét trừng mắt nhìn Tiêu Hàn: “Anh làm cái gì? Tôi muốn ra ngoài.”
Bàn tay to của hắn dùng sức đè cánh cửa lại, sắc mặt có chút âm trầm, nhìn Tô Hạ như con thỏ tức giận đang cùng mình đối nghịch, nội tâm hắn cảm thấy vô cùng phiền toái, “hôm nay em cố ý đi tìm Uyển Uyển?”
Tuy rằng Tiêu Hàn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu của Quý Uyển Thanh, cùng một phen giải thích của Bạch Tuyết, không thể không khiến Tiêu Hàn mừng thầm.
Bởi vì, nếu như Tô Hạ cố tình đi tìm Quý Uyển Thanh, có phải là đại biểu rằng cô vẫn còn yêu mình?
Nghĩ như vậy, trong mắt Tiêu Hàn toát ra yêu thương nồng nhiệt như lửa.
Tô Hạ vừa nhìn đã biết Tiêu Hàn suy nghĩ quá nhiều: “anh cảm thấy Tô Hạ tôi cần thiết khiến một cô gái phải khóc sao? Hơn nữa mặc kệ thế nào, ngay cả người đàn bà của mình cũng không bảo vệ được, năng lực của Tiêu Hàn anh cũng không tốt lắm. Còn nữa, anh không cần tự mình đa tình cho rằng tôi đi tìm Quý Uyển Thanh, Tiêu Hàn, hai chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào.”
Tiêu Hàn không ngờ cô lại đem bảy năm tình cảm toàn bộ đều vứt hết. Vui vẻ vừa mới có liền bị khó chịu thay thế.
Bàn tay to có chút cứng ngắc gắt gao nắm lấy tay cô, trong lòng lại càng khó chịu.
“Tiêu Hàn, xin thu hồi cái mà anh cho là luyến tiếc kia đi, thời điểm anh lựa chọn kết hôn cùng Quý Uyển Thanh, duyên phận giữa tôi và anh liền chấm hết, hơn nữa bây giờ anh đã có vợ, mong anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi không giống những người đàn bà chanh chua, không giống như anh nói tôi đi quấy rầy Quý Uyển Thanh, hơn nữa tôi cũng chẳng có lý do gì để làm khó dễ cô ta.”
Tô Hạ đem toàn bộ nội tâm mình biểu đạt trong lời nói, trực tiếp xổ ra, không chờ Tiêu Hàn kịp tiếp thu, cứ vậy đẩy hắn ra, dùng sức mở cửa đi ra ngoài.
Khi không vô cớ bị một bụng tức giận, ngồi trên ghế nhìn các đồng nghiệp đang bận rộn, bỗng nhiên cảm thấy lòng phiền muộn.
Di động truyền đến tin nhắn, nhìn khuôn mặt tươi cười Lăng Mặc Thiên gửi tới, Tô Hạ như phản xạ có điều kiện nhìn ra đằng sau.
Thầm nghĩ, làm sao anh lại biết tâm tình mình không tốt? Chẳng lẽ có cơ sở ngầm ở bên cạnh mình?
Nhìn trái phải đều không thấy ai khả nghi……
Quán cà phê
Vừa mới tan tầm Tô Hạ liền đến thẳng quán cà phê đã hẹn.
Nhớ lại trước kia, mỗi lần hẹn với Tiêu Hàn, cô luôn phải nhắc nhở anh trước mấy tiếng…..
Nghĩ đến đây, bước chân cô từ từ chậm lại.
Nhưng không ngờ, từ xa xa đã nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn xuyên qua cửa kính quán cà phê.
Buổi trưa G thị không nóng lắm, ngược lại có một cơn gió nhẹ thổi qua, toàn bộ lo lắng trong lòng cô đều tan biến.
Tô Hạ đứng trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn anh.
Cẩn thận đi qua, một khắc đó, cô nghĩ rằng có lẽ mình đã quên hô hấp.
“vợ ngốc, nhìn gì thế?” giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền xuống.
…………..
Sau lưng cô túa mồ hôi lạnh, ngẩng đầu vừa lúc chạm vào ánh mắt nóng rực kia.
“Anh, sao lại ở đây?” cô cúi thấp đầu, tránh tầm mắt của anh, nhưng trong nội tâm kích động như tầng tầng sóng vỗ, thầm nghĩ, chẳng phải vừa rồi anh còn ngồi trong quán cà phê sao? Làm thế nào mà bây giờ lại đứng trước mặt mình?
Chẳng lẽ mình chạm vào hoa si, nên tinh thần hoảng hốt?
“đi làm mệt lắm không?” Lăng Mặc Thiên tự nhiên cầm túi trong tay Tô Hạ, đôi mắt đen như mực liếc về phía chiếc xe Land Rover màu đen cách đó không xa.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, sau đó làm như không có gì nhéo mũi Tô Hạ một cái, “Hạ Hạ, hôm nay chúng ta đi ăn bánh put-ding, được không?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc chống lại nụ cười tươi sáng kia, tâm tình bỗng tốt hơn rất nhiều.
Rất lâu, anh giống như chiếc đèn lồng luôn bảo vệ bên cạnh cô, mỗi khi cô không vui, anh giống như kỵ sĩ xuất hiện bên cạnh, làm cho cô vui vẻ.
Chẳng phải, bọn họ mới kết hôn sao?
Lúc cô ý thức được mình lại nghĩ nhiều, thì khuôn mặt đã đỏ bừng như rặng mây hồng.
“Sao nào, không muốn?” anh kéo tay cô, cứ vậy chậm rãi bước trên lối đi, sao vàng trên vai lấp lóe tinh quang.
“em muốn ăn put- ding ô mai lạnh.” vừa nghe đến bánh put- ding, trước mắt cô liền xuất hiện đầy các loại quả đông lạnh, ánh mắt toát ra tâm tình vui vẻ.
“được, chỉ cần em thích, chúng ta ăn hết.” Lăng Mặc Thiên cưng chiều hôn lên mái tóc cô, sau đó ôm bà vai cô vợ nhỏ, sải bước đi.
Mà trong chiếc xe sau lưng bọn họ, có một đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn họ chằm chằm, Tiêu Hàn ngồi ở ghế phụ hai tay gắt gao xiết chặt.
Ngay lúc Tô Hạ đang hưng phấn chờ đợi mỹ thực, di động của Lăng Mặc Thiên có cuộc gọi đến, lúc đầu anh nhấn tắt nhưng đối phương không cam lòng tiếp tục gọi.
Lăng Mặc Thiên hạ mắt, ngón tay đè xuống nghe điện, người gọi là Trần Hân Dao.
“Mặc Thiên, trưa nay nhớ về nhà ăn cơm, mẹ có chuyện quan trọng cần nói.” Trần Hân Dao không đợi Lăng Mặc Thiên trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại.
Bởi vì anh để loa ngoài, nên ở trong xe Tô Hạ cũng nghe được nội dung.
“Hay là, lần sau chúng ta lại đi ăn?” hồi lâu, thấy ah không mở miệng nói chuyện, cô nghiêng đầu nhìn một bên mặt của anh.
“nghe nói gần đây có món ăn mới.” giống như anh không đem lời nói của Trần Hân Dao để trong lòng, mắt vẫn nhìn mặt đường, nghe được lời Tô Hạ, khuôn mặt bớt căng thẳng hơn.
Món ăn mới…..
Ba chữ kia giống như có ma lực, lập tức hấp dẫn chú ý của cô, hưng một bên là lệnh của bà bà, một bên là mỹ thực, thật khó lựa chọn, xe đã dừng trước cửa hàng.
Anh ôn nhu giúp cô tháo dây an toàn, sau đó mới xuống xe mở cửa.
“Tới rồi.” nụ cười như gió xuân thổi vào trong tim Tô Hạ, cô cứ vậy bị anh nắm đi, bước vào bên trong.
Nhìn thấy biển hiệu, cô mới ý thức được nơi này là cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất G thị – Kinh.
Là dân G thị, từ lâu cô đã nghe danh cửa hàng này, nhưng Kinh có một quy định bất thành văn, khách đến không phú thì quý, hơn nữa còn phải hẹn trước một tháng.
Gai tầng bình thường như Tô Hạ, tất hiên không có cơ hội tới đây ăn, tuy từng có đoạn thời gian thèm đến nhỏ dãi.
“Lăng tiên sinh, Lăng phu nhân, mời đi bên này.” nhân viên phục vụ vui vẻ, an bài chỗ họ đã đặt trước, rồi bưng bánh put-dinh lên, lúc này mới lui về sau.
Lúc Tô Hạ nghe nhân viên phục vụ gọi Lăng phu nhân, cả khuôn mặt đỏ bừng, y hệt quả táo hồng.
Xem tiếp: Chương 33: Đùa Giỡn