41 Mục Liên Hạ nói được là làm được.
Lễ Giáng Sinh vào thứ năm, nhưng bây giờ có nói ngày nào trong tuần thì cũng không thể trở thành lý do, bởi vì theo chương trình học mà nói thì đã kết thúc tiết học rồi, Khanh Hoàn vẫn rộng rãi với năm nhất, cho ba tuần để ôn tập dự thi cộng thêm khảo sát.
42 Phim kết thúc, Mục Liên Hạ hôn mê.
Ký ức của cậu dừng lại ở chỗ phim gần như kết thúc, nam 2 hi sinh anh dũng, sau đó cốt truyện nói gì? Nam một và nữ một bên nhau à? Thật đáng tiếc vì cả đầu óc của cậu bây giờ đều là nụ hôn bất ngờ của Tống An Hoài, cả người hoảng hốt, khuôn mặt cháy bừng đến không hạ nhiệt độ.
43 Mục Liên Hạ thấy lòng xấu hổ của mình hoàn toàn bị kích phát ra.
Tuy rằng trước đây cậu có thích con gái qua, nhưng sau khi cậu bắt đầu thích đồng tính thì cậu cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
44 Mục Liên Hạ đến giờ mới biết tên công ty Tống An Hoài, sau đó có chút ngây ngốc.
Đó là một công ty mấy năm sau sẽ vô cùng phát triển và thành công, sản phẩm điện tử là chính, cũng có chút phụ thuộc.
45 Lần trước khi Tống An Hoài uống say Mục Liên Hạ còn nhớ rõ.
Hắn uống rượu coi như tốt, sau khi uống say sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lần này hắn hình như có chút hưng phấn, nỉ non nói thích Mục Liên Hạ khiến Mục Liên Hạ cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
46 Hai mươi tám tháng chạp, trong nhà đã treo đèn lồng màu đỏ.
Một chuỗi đèn lồng nhỏ không lớn treo ở cửa, còn là Tư Tư chọn.
Kết quả buổi sáng vừa treo lên, liền có người đến.
47 Thời gian qua nhanh chỉ trong nháy mắt.
Ngày sáu tháng giêng cùng đi du lịch về, sau đó không làm gì liền sắp khai giảng.
Mục Liên Hạ lên kế hoạch cho mình, mỗi ngày phải làm gì, trình tự tính chất mục tiêu vân vân và vân vân, toàn bộ đều có ý tưởng.
48 Mục Liên Hạ khi khai giảng bận rộn xong đến ngày thứ ba thì đi tìm đạo viên (giáo viên hướng dẫn) xin phép.
Nhưng bởi vì cậu muốn xin phép ít nhất là một tuần, cho nên đạo viên không cho nghỉ được, ngược lại là đi tìm viện bí thư.
49 Mục Liên Hạ trở về là để giải quyết một khúc mắc, mà sau khi cởi bỏ khúc mắc này thì cả người cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu trở về cũng muốn thăm mấy đứa bạn của cậu đôi chút.
50 Khi về Song Hòe đã qua hơn một tuần, lúc đến đón Tư Tư thì đôi mắt nhỏ u oán kia cũng sắp thực thể hóa: “Anh Mục, anh đi chơi với cậu mà không cho em đi theo…”
Mục Liên Hạ bật cười, xoa mũi bé: “Tụi anh không phải đi chơi nhé.
51 Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống An Hoài, Mục Liên Hạ có loại cảm giác không yên.
Cậu ngây ngốc gật đầu: “Mẹ em họ Hạ… Ban đầu khi đặt tên cho em chính là vì ba em họ Mục mẹ em họ Hạ, sau đó bởi vì em là con trai nên không dùng ‘ái’ ‘luyến’ gì được, nên mới dùng từ ‘Liên’ đồng âm.
52 “Mục Liên Hạ cậu sao vậy?”
Người phát hiện Mục Liên Hạ không ổn là bạn học ngồi cạnh cậu.
Tiết này là bài chuyên ngành, học chung với các sinh viên ngành Luật.
53 Khi Mục Liên Hạ tỉnh dậy thì đã là buổi chiều gần sập tối.
Bức màn đằng trước đã được kéo lại một cách tri kỷ, cậu không rõ sắc trời bên ngoài thế nào.
54 Hồi trước cậu chưa bao giờ cảm thấy trí nhớ của mình tốt, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên cảm thấy trí nhớ của mình có lẽ không tệ thật.
Ngọc Hải là một thành phố biển, quang cảnh tuyệt đẹp kinh tế phát triển.
55 Du lịch luôn mang đến cho con người tâm tình tốt.
Trải qua một ngày xoa dịu Mục Liên Hạ đã không sao. Một giấc ngủ tinh thần sảng khoái, cậu cũng dậy sớm hơn ngày xưa rất nhiều, không quấy rầy hai cậu cháu còn đang khò khò say ngủ, chỉ để lại tin nhắn trên di động của Tống An Hoài liền thay quần áo chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí trong lành.
56 Chưa đến bốn giờ chiều thời gian cũng được cho là sớm, nhưng điện thoại vang rất lâu thì mới được nhận, đầu bên kia truyền đến giọng mơ màng có chút buồn ngủ của Hàn Bân: “… Alo?”
“Anh Hàn, ” Nghĩ đến thói quen của Hàn Bân khi nghỉ là thích ngủ nhiều thậm chí còn ngủ hết nguyên một ngày, Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng, “Em là Mục Liên Hạ.
57 Lần du lịch này, ngoại trừ ngắm biển thì chẳng hề gặt hái được gì cả.
Miệng vết thương tự nhiên không lành nhanh như vậy, thêm cảm cúm cũng không khỏe, cuối cùng Mục Liên Hạ và Tống An Hoài chỉ có thể bỏ tiếc nuối mà dẫn Tư Tư về.
58 Câu nói của Hạ Đình Ngọc ngược lại là ngoài dự đoán của Mục Liên Hạ.
Cậu không nghĩ tới Hạ Đình Ngọc sẽ dứt khoát nhận cậu như vậy. Theo tính cách của Hạ Đình Ngọc, hắn coi như là người nói một không hai, hắn nói lời này chính là nói hắn nhận Mục Liên Hạ làm em họ.
59 Đầu bên kia truyền đến tiếng mắng khiến Hạ Đình Ngọc có chút há hốc mồm. Hắn khô cằn đáp một tiếng, cúp điện thoại chạy về phía xe. Lý Thụy Phong chạy còn nhanh hơn Hạ Đình Ngọc.
60 “Mục Liên Hạ, có người tìm!” Một bạn học ở cửa phòng học thò người vào, “Nhanh lên! Là gái đẹp!”
Không biết xảy ra chuyện gì Mục Liên Hạ khép sách lại, đẩy đẩy kính mắt, đứng lên.