21 Thái hậu nghe xong, lúc này mới giật mình hiểu được. Hạ lệnh vô luận như thế nào cũng phải tìm cho bằng được Đông Vân Tường Thụy, khiến hắn hồi cung, bắt buộc Vinh Nghĩa quận chúa nhận lỗi với hắn.
22 Nghe vậy, thái hậu sửng sờ ở tại chỗ, không dám động.
Thấy thái hậu hai chân có chút như nhũn ra, thân thể lắc lắc lắc lắc, nhìn như sắp ngã xuống, Mạc Triêu Dao vội vàng vượt qua tiến đến, đỡ nàng.
23 Từ sau cái ngày Đông Vân Tường Thụy vượt ngục, thái hậu sớm đã có hối ý, nhưng ngại ra mặt, thủy chung không chịu cúi đầu. Hôm nay Mạc Triêu Dao hướng nàng giải thích hiểu lầm, chân tướng rõ ràng, thái hậu lập tức giải trừ lệnh lùng bắt Đông Vân Tường Thụy, còn muốn cầu Vinh Nghĩa quận chúa ra mặt nhận lỗi với Đông Vân Tường Thụy.
24
Đột nhiên nhìn thấy Mạc Triêu Dao nhiệt tình như vậy, A Ly nhất thời có chút thích ứng không được. Nghĩ thầm hoàng đế này tính tình thật đúng là hảo, chính mình hai lần đấm hắn ngã xuống đất, hiện tại lại tự ý rời cung.
25 Nhưng đột nhiên, Chỉ Thủy rùng mình một cái, ánh mắt trở nên lạnh lẻo, hô to một tiếng 『 Thiếu chủ cẩn thận! 』 đẩy A Ly ra, liền nhắm hướng Đông Vân Tường Thụy đánh tới!
Cơ hồ ngay tại cùng thời điểm đó, một mũi tên bằng trúc (trúc tiễn) phá không bay đến!
Mũi tên ngân sắc (màu bạc) ánh lên trong đêm tối như một minh tinh (sao kim), ánh sáng ngọc loá mắt!
“Bảo hộ Hoàng Thượng!”
Đám hộ vệ phản ứng nhanh nhẹn cùng lúc hô to, tiếng vang rung trời quanh quẩn bên trong kinh thành yên tĩnh, khiến người khác nghe thấy cũng không thể tự chủ được mà lông tóc chổng ngược!
Nhưng Mạc Triêu Dao lại không thông võ học, thân thể phản ứng càng chậm, chỉ kịp nghiêng đầu, liền thấy phi tiễn ngân sắc kia, đã như tia chớp tới gần sát mi mắt hắn!
—— cái gì hộ giá, cái gì tránh né còn chưa kịp!
Thân thể Mạc Triêu Dao căn bản không thể di động, hộ vệ đi theo cũng đều đứng cách hắn một khoảng khá xa, đuổi cũng không kịp.
26 Bên trong hoa viên, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt.
Đúng vào sáng sớm, trên lá cây vẫn còn đọng hơi sương. Không khí tươi mát khiến cho A Ly nhịn không được một hơi lại một hơi hít sâu vào.
27 Không biết vì sao, Mạc Triêu Dao sau khi nghe được một câu như vậy, đột nhiên thân thể trở nên cứng ngắc.
Bên trong lời nói của Đông Vân Tường Thụy, mơ hồ mang theo một tia cảm giác âm trầm, phảng phất trong lời nói có điều gì đó.
28 Chỉ nghe Mạc Triêu Dao âm hiểm cười một tiếng, hất mặt lên, đắc ý hề hề cao giọng nói: “Tiểu vương gia, ngươi không phải đã nói ngươi thầm mến Vinh Nghĩa đã lâu, muốn nhờ trẫm giúp ngươi giật dây sao! Trẫm nghe nói tiểu vương gia hôm nay tính toán du thưởng ngự hoa viên, vừa hay hiện tại Vinh Nghĩa đang ở đây, trẫm làm người tốt, giúp ngươi ước (ước hẹn) nàng!”
“Không cần!” Vinh Nghĩa quận chúa cùng Đông Vân Tường Thụy khó khi nào được trăm miệng một lời.
29 A Ly vẫn như trước nằm trên giường giả bộ bất tỉnh, thái y được mời đến tả chẩn hữu trì, nhưng vẫn là tra không ra nguyên nhân bệnh, đau đầu không thôi.
30 Nhìn bóng dáng Mạc Triêu Dao, Kỉ Thừa Uyên đột nhiên lộ ra tươi cười.
Mạc Triêu Dao tuy không nói rõ ra, nhưng giờ này khắc này, Kỉ Thừa Uyên đều đã hiểu được.
31 Truyền thư không có giải thích bất kỳ điều gì, cũng chỉ có 『 nhanh về 』 hai chữ mà thôi.
Đông Vân Tường Thụy một mình ngồi ở trong phòng, trong tay gắt gao vò nát tờ giấy trong tay.
32 “Ngày mai?” Mạc Triêu Dao hơi hơi nhíu mày, hỏi, “Nhanh như vậy sao? Vậy chuyện ngươi tuyển phi. . . . . . ”
“Bỏ đi. ” Đông Vân Tường Thụy không có giải thích bất kỳ điều gì, bởi vì chính hắn cũng không biết nguyên nhân, “Nếu như có A Ly.
33 Uy Vũ Kỵ binh lực hai vạn năm nghìn, chia làm tiền hậu tả hữu trung năm cánh. Mà doanh địa huấn luyện, lại phân biệt ra nam bắc, tiền hậu hai cánh một vạn phân ở bắc doanh, tả hữu hai cánh một vạn phân ở nam doanh.
34
Chính giữa hiệu trường tuy rằng hoàng trần tung bay, không một bóng người, nhìn qua có chút trống trải, nhưng nhìn ra bốn phía xung quanh, sẽ phát hiện nơi này kỳ thật đã sớm tụ tập rất nhiều người.
35 Điển lễ duyệt binh tuy rằng đơn giản, nhưng rất có khí thế. .
Tưởng tượng một chút, năm nghìn tinh binh quần áo đồng nhất, xếp trận mà đứng, ở dưới hiệu lệnh mà ầm ầm chuyển động, nhưng cảnh tượng không chút nào bất loạn , là có thể biết làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào cỡ nào,.
36 A Ly thở phì phì địa vọt vào phòng ở, vừa nhìn, trình độ giật mình tuyệt không kém việc nhìn thấy Bạch Thiên Lý ở ngoài cửa.
—— này kêu là chỗ nào ! ?.
37 Thời gian quá thật sự mau, chỉ trong nháy mắt, thái dương cũng đã xuống núi, ánh trăng lên cao, sao đầy trời.
Đơn giản ăn xong bữa tối, tất cả mọi người trở lại doanh trại, bò lên giường của riêng mình.
38 Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, A Ly đã bị tiếng đồng la từ trong mộng bậc tỉnh.
“Làm cái gì…”
A Ly bưng lỗ tai, trở mình, còn muốn ngủ tiếp, ai ngờ chăn lại đột nhiên bị người vén lên, một trận gió lạnh thổi vào.
39 Năm mươi vòng nha! … Năm mươi vòng nha! …
Lưng đeo con số trầm trọng như thế, A Ly càng chạy càng lực bất tòng tâm. Bước chân càng ngày càng chậm, hai chân cũng nặng như rút nhứ.
40 Lúc A Ly cùng Phượng Lê đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Yêu, nguyên lai đã tỉnh?” Bạch Thiên Lý dựa vào cạnh cửa, châm chọc khiêu khích nói, “Buổi sáng không biết là ai khoa trương nói muốn chạy năm mươi vòng ? Như thế nào ngay cả một nửa cũng chưa xong, liền té xỉu ?”
Nghe vậy, A Ly cùng Phượng Lê nhất tề quay đầu, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Bạch Thiên Lý.