1 Trước đây, nhà thừa tướng vốn bần cùng. Vì cơm áo gạo tiền từ khi còn nhỏ y đã đi theo lão Vương bán thịt heo, đi theo sư phụ tết giày rơm ở cửa thôn, sau đó lại gặp quý nhân một bước lên mây.
2
Vì thế.
Trong thư phòng phủ Thừa tướng.
Hoàng đế quỳ một gối xuống bên chân Thừa tướng, làm nũng bán manh: "Ái khanh, trẫm thích ngươi ~"
Thừa tướng thầm nghĩ "ngươi, nhóc con này, thôi dẹp đi", mặt ngoài cũng chỉ hơi nhíu mi, trầm giọng: "Bệ hạ, ngài làm gì vậy, mau đứng lên.
3
Cứ thế.
Thừa tướng hoàn toàn không để tâm đến lời thổ lộ của Hoàng đế.
Thừa tướng bắt đầu cảm thấy Hoàng đế thật khó đối phó. Bong bóng phấn hồng "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" đánh ầm ầm vào mặt y.
4
Trăm triệu lần không nghĩ tới.
Nửa đêm.
Thừa tướng lộ ra ánh cười tà mị, cảm thấy đây là lúc thành công lui thân rồi. Phía sau sương phòng truyền ra tiếng đồ vật vỡ vụn cùng với tiếng rít gào của Hoàng đế.
5
Thừa tướng nhốt mình trong phòng tối tăm.
Trước mắt một bàn nào gà, nào vịt, nào bò.
Tóc không buộc lên, mông thì đau nhức, ngồi gác một chân lên ghế.
6
Ánh mắt nhìn theo Thái giám mang chén không ra ngoài.
Thừa tướng quay đầu cảm thấy mình cũng là một Đại lão gia, Thừa tướng đương triều cũng sẽ không để bụng nhiều chuyện làm bản thân nghẹt thở, việc này bản thân mình buông xuôi trước mới có thể đi qua, vì thế trầm thống nói: "Bệ hạ, rốt cuộc phải làm thế nào ngài mới có thể cho qua việc này.
7
Vì thế. . .
Hoàng đế mới đuổi theo Thừa tướng?
Điều này tất nhiên. . . Trăm triệu lần không thể!
Bất quá Hoàng đế bệ hạ tỏ vẻ đây chính là thắng lợi bước đầu, miễn cưỡng cũng có thể xem như.