21 Phản ứng của nàng làm ánh mắt Trọng Hoa lóe lên, phút chốc lại khôi phục tình trạng bình thường: “Nhưng Tiên giới không có nghề đại phu này. Hơn nữa, vết thương này của vi sư chỉ cần yên tĩnh tu dưỡng mấy ngày là được, đừng lo.
22 Editor: Bạch Ân Hy
Cuối cùng, đi qua từng tầng cung điện, đi tới điện Tử Thần, dừng lại trong Tàng Kinh các, tay phải Trọng Hoa khẽ lật, trong bàn tay trống rỗng nhiều hơn một quyển sách, bụi rơi đầy trên mặt giấy.
23
24 Editor: Bạch Ân Hy
Chùi nước miếng trên khóe môi, cúi đầu nhìn một cái, thấy Thiên Tuyết cũng ngơ ngẩn, đói khát nhìn tiên hạc, không khỏi đưa tay vuốt vuốt bộ lông tuyết trắng như tơ lụa của nó: “Tuyết Tuyết! Cuộc sống Tiên giới không phải là người trôi qua! Đúng không?”
Tuy Thiên Tuyết là thú, nhưng bộ dáng trong lòng đau buồn này quả thật chọc Thiên Âm nở nụ cười, nàng nhìn nó chăm chú, bỗng nhiên dường như nhớ ra cái gì đó, phấn khởi reo lên: “Không phải ngươi có tiên pháp sao? Nếu không thì đánh rớt một con, chúng ta nướng ăn nhé?”
Thiên Tuyết lại làm ra phản ứng giống người, đột nhiên nó nhảy xuống, hai chân đứng thẳng lên giống như con người, hai móng vuốt tuyết trắng đáng yêu rụt lại dưới cổ, nhìn tiên hạc trên trời, vừa đảo mắt to nhìn Thiên Âm, khẽ mắt híp, theo tiếng cười kỳ quái truyền ra, móng vuốt nó vung về phía tiên hạc bay trên không trung, chỉ thấy tiên hạc nọ tựa như gãy cánh, trực tiếp mà thản nhiên rơi xuống trước mặt một người một thú.
25 Huyền Lam mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng xách Thiên Âm và Thiên Tuyết đến trước mặt Lưu Cẩn ở điện Thái A, Huyền Lam đau khổ vỗ ngực dậm chân tự kể lại cho Lưu Cẩn nghe một hồi, thậm chí sau đó còn phân tích tính tình của Thiên Âm, hơn nữa cũng hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, sau cùng Huyền Lam rút ra một kết luận: Tuy Thiên Âm là thần thể, nhưng cũng là một thần thể ngang bướng như cục đá.
26 Editor: Bạch Ân Hy
Huyền Lam mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng xách Thiên Âm và Thiên Tuyết đến trước mặt Lưu Cẩn ở điện Thái A, Huyền Lam đau khổ vỗ ngực dậm chân tự kể lại cho Lưu Cẩn nghe một hồi, thậm chí sau đó còn phân tích tính tình của Thiên Âm, hơn nữa cũng hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, sau cùng Huyền Lam rút ra một kết luận: Tuy Thiên Âm là thần thể, nhưng cũng là một thần thể ngang bướng như cục đá.
27
28 Editor: Bạch Ân Hy
Nét mặt Lưu Cẩn lại quay về vẻ nghiêm túc ngàn năm không đổi: “Huyền Lam trưởng lão có một quả tim rừng càng già càng cay, một con chim nhỏ không đủ làm lão ta tự vẫn đâu.
29
30 Thiên Âm há hốc mồm ngạc nhiên, có chút không thể tin được.
Lưu Cẩn nói tiếp: “Vì vậy bổn tọa nói sư phụ con bảo vệ tiên giới, con cũng không biết, tiên giới hùng mạnh mới có thể bảo đảm sự cân bằng của Lục giới, để đề phòng Ma tộc làm việc xấu gây hại cho bá tánh.
31
32 Vẻ mặt Thiên Âm như tro tàn nhìn Trọng Hoa, cả người phát run.
“Sư. . . . . . Sư phụ. ”
Hồng Trang vẫn còn chưa hết kinh hãi, lúc này vùi trong ngực Trọng Hoa, đúng lúc mùi hương thơm mát tựa như hoa lan trắng lượn lờ quanh mũi, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thư thái, lòng mới vừa rồi bị khiếp sợ dần dần thay đổi thành một loại rung động khác.
33 Editor: Bạch Ân Hy
"Con là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn, không biết đến từ đâu, cùng chẳng biết đi nơi nào. . Bên cạnh rất nhiều bạn nhỏ cũng đều có phụ mẫu, bọn họ đều không phải chạy nạn mà xa rời phụ mẫu, ngay cả phụ mẫu mất cũng không có sức lực nuôi sống mình, chỉ có thể ăn mày để mưu sinh.
34 “Con là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn, không biết đến từ đâu, cùng chẳng biết đi nơi nào. . Bên cạnh rất nhiều bạn nhỏ cũng đều có phụ mẫu, bọn họ đều không phải chạy nạn mà xa rời phụ mẫu, ngay cả phụ mẫu mất cũng không có sức lực nuôi sống mình, chỉ có thể ăn mày để mưu sinh.
35
36 Editor: Bạch Ân Hy
Ban đêm, Thiên Âm mở to hai mắt, hưng phấn không ngủ được.
Cuối cùng mình cũng biết chữ rồi, còn là do sư phụ dạy đó!
Trong bóng tối, nàng mở to mồm cười ngu ngốc.
37 Editor: Bạch Ân Hy
“Ta nói cho con biết, muốn ra ngoài sao? Có thể! Bước qua thi thể ta trước đã! Nếu không con chết tâm đi, yên ổn mà tu luyện cho ta!”
Hai thầy trò vừa đáp xuống, đã nghe thấy tiếng sư tử hống của Huyền Lam trong điện, Thiên Âm rụt cổ, nói khẽ: “Sư phụ, nghe Huyền Tề ca ca bảo dạo này trưởng lão gia gia đang vào thời kỳ mãn kinh, ở trạng thái bình thường tinh thần luôn mất kiểm soát.
38 “Ta nói cho con biết, muốn ra ngoài sao? Có thể! Bước qua thi thể ta trước đã! Nếu không con chết tâm đi, yên ổn mà tu luyện cho ta!”
Hai thầy trò vừa đáp xuống, đã nghe thấy tiếng sư tử hống của Huyền Lam trong điện, Thiên Âm rụt cổ, nói khẽ: “Sư phụ, nghe Huyền Tề ca ca bảo dạo này trưởng lão gia gia đang vào thời kỳ mãn kinh, ở trạng thái bình thường tinh thần luôn mất kiểm soát.
39
40 Giữa không trung, một tên đệ tử cung kính cúi người thi lễ với Trọng Hoa, nói: “Tôn thượng, chưởng môn có lời mời. ”
Trọng Hoa cũng không kéo dài, khẽ gật đầu, lập tức đi về phướng điện Thái A.