1 Chùa Yên Tử, Quảng Ninh, Việt Nam.
Hôm nay vốn là ngày rằm nên Phật tử cả nước đổ về Yên Tử đông như trảy hội.
Đáng tiếc trời hay trêu người, trời xanh mây trắng mới đó bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, thả mưa như trút nước rồi cứ vậy rả rích cho đến tận khuya, mãi không có dấu hiệu ngừng lại.
2 Tại một nơi rất rất xa, trong một căn phòng nhỏ được bày trí khá đơn sơ, đảo mắt thấy ngay một chiếc giường đặt ở góc nhà, trên đó có một người thanh niên đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang ngủ say.
3 Lần này Phạm Văn Long cực kỳ kinh sợ, tin tức trên nằm ngoài suy nghĩ của hắn. Chiếc nhẫn Bạch Mai vẫn nằm lặng yên trên bàn tay, bất chợt hắn cảm nhận có chút lạnh lẽo, mười phần bí ẩn.
4 Hành động tưởng chừng rất đỗi bình thường của Phạm Văn Long chẳng ngờ lại khiến đối phương trợn tròn hai mắt, nhìn qua thần sắc cũng biết đang bốc hỏa đến đỉnh đầu.
5 Đợi bóng dáng Phạm Văn Long biến mất, vị lão già khô gầy liền quay sang nói:
-Ta xem câu chuyện của thằng nhóc này chỉ mới có một phần sự thật, tuyệt đối không thể tin tưởng.
6 Những ngày tiếp theo đó, Phạm Văn Long dần thích nghi hơn với cuộc sống mới. Như lời lão già béo mập vốn định tìm cho hắn công việc tạp vụ nào đó, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại bỏ qua, mặc kệ hắn ung dung tự tại sống trong Thánh viện.
7 Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, đảo mắt một cái lại tròn 1 tuần nữa. Phạm Văn Long hiện đã tu luyện hơn mười ngày, ngoại trừ những lúc ăn uống và ngủ vài canh giờ mỗi ngày còn đâu hắn đều cắm đầu vào việc tu luyện Đại Việt Linh Quyết.
8 Những ngày tiếp sau đó, dưới sự chỉ bảo của lão Kim, Phạm Văn Long đã nhanh chóng ổn định và làm quen với cảnh giới Nhân vực cấp 4. Ở giai đoạn đầu, điều cần nhất là kiến tạo và duy trì nền móng vững chắc, trở thành bàn đạp cho quá trình tu luyện về sau.
9 Giọng nói Phạm Văn Long lạnh như băng, không chút cảm xúc khiến Thanh Hằng phá lên cười hô hố:
-Thật là chuyện nực cười!!! Haha… Quá ngu xuẩn, đừng vì sĩ diện mà khiến thân thể chịu đau khổ chứ!
Đằng sau, tên Lê Quốc Trung ánh mắt rạo rực nhìn theo bóng lưng Thanh Hằng, hóa ra hắn thích nàng ta, nhất định sẽ tìm cách lấy lòng nàng.
10 Một tháng sau, tại một khoảng không gian vô cùng rộng lớn hiện lên một biển người, số lượng khủng bố ước chừng lên đến cả vạn. Bóng người lúc nha lúc nhúc, chen chúc nhau, tạo nên tràng cảnh huyên náo dị thường.
11 Không thể tưởng tượng, chẳng kẻ nào dám tin vào lỗ tai mình.
Càng về giai đoạn cuối cuộc thi, càng phát sinh nhiều tình huống bất ngờ, khiến ai nấy mắt tròn mắt dẹt, chăm chú quan sát mọi động tĩnh.
12 Chín mươi sáu!!!
Phạm Văn Long ngẩn ngơ nhìn con số trên, thân hình hắn phảng phất như một cây trường thương dựng thẳng đứng giữa đài cao, không chút lay động.
13 Vừa mới đứng lên chưa kịp trụ vững, Phạm Văn Long chợt thấy kình phong vù vù ngay bên tai, muốn đưa tay lên đỡ nhưng căn bản tốc độ Trần Công Minh quá nhanh nên bất lực trơ mặt chịu đòn.
14 Khẽ gật đầu, Phạm Văn Long liền tiến vào trung tâm quả cầu.
Vừa bước vào, lập tức xuất hiện các điểm sáng to bằng ngón tay, với nhiều màu sắc khác nhau di chuyển tán loạn trong không trung.
15 Chìm đắm trong tu luyện một mạch đến rạng sáng hôm sau, Phạm Văn Long mới mở mắt, hai mũi thở mạnh ra hai luồng trọc khí.
Qua một đêm, thương thế trên người hiện không còn nghiêm trọng, cơ bản đã hồi phục, chỉ còn vị trí trước ngực vẫn chưa hoàn toàn lạnh lặn, cần phải điều dưỡng vài ba ngày nữa.
16 Đêm xuống, phố xá giăng đèn kết hoa, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Xe ngựa đưa hai người Phạm Văn Long chạy đến một khu phố, dừng lại trước một nơi, bên ngoài có tấm biển đề: Kỳ Duyên Viện.
17 Ngay sau khi Hồ cô nương và Phạm Văn Long vừa biến mất, liền xuất hiện trước mặt Ngô Mạnh Cường hai người, một trong số đó vội lên tiếng:
-Chúng thuộc hạ bảo vệ chậm trễ, xin thiếu chủ tha tội!
Ngô Mạnh Cương căm giận nghiến răng nói:
-Các ngươi còn không mau truy đuổi cho ta, nhất định phải mang con tiện nhân kia trở về đây.
18 Mưa xuân liên miên không dứt, chẳng biết qua bao lâu, Phạm Văn Long mới từ từ hồi tỉnh.
Vừa mở mắt hắn đã giật thót mình, thấy cả người trần như nhộng, không có nổi một mảnh vải che thân, vội vàng chạy đến một góc động, nhặt lấy bộ quần áo rồi nhanh chóng mặc vào.
19 Sáng sớm hôm sau, ngay khi gà gáy, Võ Văn Nghị đã sai người đánh thức hai đứa nhỏ dậy. Hôm nay là ngày đầu tiến vào Thánh viện học tập, nhất định phải có mặt đúng giờ không nên đến trễ.
20 Nhìn bóng dáng đám tân sinh đã hoàn toàn đi khỏi, vị trưởng lão khẽ xoay người, chắp tay hỏi:
-Viện trưởng, người đánh giá tân sinh năm nay thế nào?
Nguyễn Phong hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trầm tư giây lát rồi trả lời:
-Chất lượng năm nay không tệ, đứng đầu có mười bảy sơ giai Linh cấp.