1 Thành Thuận Kinh.
Mùa đông đến mang theo từng đợt không khí lạnh buốt. Ban đêm, có đi lại giữa những con hẻm nhỏ sâu hun hút mới cảm nhận được hết cái rét như cắt da cắt thịt.
2 Chợ đêm Thiên Vận không lớn, chỉ bày bán trải dài suốt cả con đường vài dặm từ phường Tề Vân đến lò gốm Thiên Đức (một trong mười ba lò gốm của Thuận Kinh).
3 Vị chủ quán mà Vương Kha quen thuộc nhất là Lý lão đầu. Lúc còn ở Thiên Lãnh thì lão thường thích đội một cái mũ da màu đen âm trầm như sắt, cho nên còn được gọi là lão Thiết Đầu.
4 Đây gọi là, người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo.
Con đường của lão và con đường của Vương kha thật ra cũng không hề có xung đột gì.
Vương Kha biết lão Thiết Đầu thực sự xem mình là bằng hữu nên mới nói như vậy.
5 Một tiếng “Két…” vang lên, Vương Kha đẩy cửa bước vào căn nhà nhỏ của mình. Sau khi nhóm cái lò sưởi than lên hắn liền ngồi xuống bên cạnh nó
Những điều mà Luyện Khí Sĩ như hắn truy cầu tất nhiên không giống với người thường, cho nên trang trí trong căn phòng này có thể nói là đơn giản cực kỳ luôn.
6 Chuỗi ngọc tựa như đè ép xuống lòng bàn tay hắn.
Nói thẳng ra là hắn cảm giác chuỗi ngọc này rất nặng, khiến cho bàn tay trĩu xuống.
Nhưng sở dĩ nói là "tựa như" là bởi vì cảm giác này hoàn toàn khác khi so sánh với một chuỗi ngọc khác cùng hình dạng và cấu tạo.
7 Luyện Khí Sĩ luyện khí, đầu tiên là luyện tâm tính, luyện công phu hàm dưỡng.
Luyện Khí Sĩ lợi hại là xem ở ánh mắt, không muốn thấy tức là không thấy.
8 Vương Kha thở dài một tiếng, suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp cất chuỗi hạt châu nhỏ vào trong túi gấm chuyên mang theo bên mình. Sau đó, hắn bỏ tất cả những chuỗi hạt còn lại trên chiếc bàn dài vào trong một túi vải bố, nhét vào ngực, tắt lửa than rồi đẩy cửa ra ngoài.
9 Vương Kha đã đạt tới Tam trong thiên, hơn nữa hắn lại có bí thuật chính tông của Luyện Khí Sĩ, tích cốc mấy ngày, đi mấy trăm dặm dưới mặt trời không phải là vấn đề.