1 Thành Nhật Nguyệt Liên Bang Đông Hải là một thành nhỏ, tiếp giáp biển rộng.
Ngày hôm nay trong thành đặc biệt náo nhiệt, mỗi năm một lần đến ngày thức tỉnh.
2 đang đứng trong thức tỉnh thất,Đường Vũ Lân có chút căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn bốn phía, nó dù sao chỉ mới có sáu tuổi, không có cha mẹ đi cùng, mà lại trong hoàn cảnh mới lạ tại một nơi xa lạ, tâm trạng sao có thể bình tĩnh được?
Đúng lúc này,nhu hòa bạch quang trên tay truyền linh sư sáng lên thu hút sự chú ý của nó.
3 Mãi cho đến ra khỏi cửa học viện Hồng Sơn, Đường Vũ Lân vẫn còn có chút vô tri vô giác.
Năm nay học viện Hồng Sơn mới xuất hiện, Vũ Hồn thức tỉnh đồng thời kèm theo có hồn lực xuất hiện để cho nó bị phân phối ở tại lớp Hồn Sư.
4 Đường Tư Nhiên cùng Lang Nguyệt hoàn toàn không có ăn được nhiều, thức ăn trên bàn hầu như tất cả đều vét sạch vào bụng con trai. Dù cho như vậy, Đường Vũ Lân còn có chút chưa cảm thấy đủ.
5 Ra khỏi học viện Hồng Sơn, Đường Vũ Lân vẻ mặt không vui. Lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy buồn phiền như ngày hôm nay.
Nó sinh trưởng tại gia đình rất bình thường, nhưng sự hòa thuận của gia đình, tình cảm ba mẹ luôn rất tốt, đối với nó cũng đặc biệt thương yêu, nếu nó không may phạm phải sai lầm gì, cũng ân cần giáo huấn.
6 - Na nhi? Cái tên rất dễ nghe, giọng nói của ngươi cũng rất êm tai.
Đường Vũ Lân đỡ cô bé lên.
Na Nhi cúi đầu, không lên tiếng.
- Ba ngươi, mẹ ngươi đâu? Nhà ngươi ở nơi nào?
Đường Vũ Lân hỏi.
7 Đắm chìm trong thế giới Lam Ngân Thảo, Đường Vũ Lân phảng phất nghe được rất nhiều âm thanh, những âm thanh này rất nhỏ, vụn vặt, nhưng không chỗ nào không có mặt.
8 - Chờ một chút.
Đường Tư Nhiên gọi Đường Vũ Lân lại.
- Làm sao vậy ba ba?
Đường Tư Nhiên đập đập cái ghế bên cạnh mình:
- Đến đây, ngồi xuống, ba ba có chút việc muốn thương lượng với ngươi.
9 - Vào đi.
Mang Thiên nói với Đường Vũ Lân.
- Dạ
Theo Mang Thiên đi vào phòng làm việc, phòng làm việc ở đại sảnh, khắp nơi đều để các loại phụ kiện kim loại, Đường Vũ Lân chỉ có thể nhận ra một ít phụ kiện, phải có không ít đều là thuộc về hồn đạo cơ giáp trên linh kiện mới đúng.
10 Một đứa trẻ sáu tuổi, có thể hành động như vậy, dùng một đôi thiết chùy hoàn thành một nghìn lần đập, tuyệt đối không cân xứng
Thấy vậy, Mang Thiên không hô ngừng lại, mà chỉ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Đường Vũ Lân tiếp tục đập.
11 - Không được, dù như nào đi nữa cũng không để cho Mang Thiên đưa Lân Lân đến đó!
Lang Nguyệt nghẹn ngào nói. Vì không để cho hai đứa bé phía ngoài nghe, bà đã vô cùng khắc chế tâm trạng của mình.
12 Vạn Vân Siêu thân thẻ mập mạp tiến đến bên cạnh Đường Vũ Lân, thấp giọng nói:
- Vũ Lân, nghe nói Chu Thiểu Long đột phá thập cấp, đêm nay liền phải đi mua hồn ngay.
13 - Vũ Lân, tới rồi!
Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn cường tráng hướng tới chỗ Đường Vũ Lân chào hỏi.
- Long ca.
Đường Vũ Lân cười hỏi:
- Lão sư ngày hôm nay sai khiến nhiệm vụ gì?
Long ca cười nói:
- Không ít đâu, để chính ngươi đi xem thì sẽ biết.
14 Dọc theo đường đi Đường Vũ Lân tâm trạng hầu như đều vui vẻ, hắn thực sự là thật cao hứng.
Ba năm, tròn ba năm. Hắn mỗi ngày cực khổ vô cùng rèn, một chùy một chùy rèn lấy kim loại, vì, không phải là muốn đủ tiền mua hồn sao?
Mặc dù hắn tháng trước cũng đã tính đến, tháng sau có thể có đủ tiền.
15 Vô số điểm sáng màu xanh từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, lặng yên không tiếng động chui vào thân thể, thấm vào tất cả.
Đường Vũ Lân cảm thấy ngâm mình vào một mảnh màu xanh nhạt hải dương, vô số thanh âm rất nhỏ gọi mình, bao dung lấy mình.
16 - Nếu có một ngày muội rời đi, người có muốn như vậy không?
Na Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp. Tinh Nguyệt quang huy chiếu rọi dưới càng thêm vài phần linh khí.
17 Truyện Linh Sư liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ba vạn là ngẫu nhiên hồn, có khả năng rút được mười năm, cũng có khả năng rút được trăm năm. Nhưng chủng loại lại không xác định, rất có khả năng rút được hồn không thích hợp Vũ Hồn của ngươi.
18 Một lát sau, số liệu dừng lại, không tiếp tục lên cao, xuống thấp, chỉ duy trì tại một cái trong phạm vi nhất định.
Đóng nghi khí, mũ giáp dâng lên.
19 Hồn cầu bên trong trắng nõn, lẳng lặng bò lổm ngổm như một tiểu tử.
Nhìn qua thật sự là quá nhỏ bé, khoảng chừng chỉ dài chục cm, mảnh khảnh còn không bằng hài đầu ngón tay, toàn thân hiện ra màu vàng đất, phải đặc biệt nhìn kỹ, mới có thể phân biệt ra được trên người nó có từng cục hình thoi nhỏ luôn phiến.
20 Khóc đúng là phương pháp giải tỏa tâm trạng tốt nhất, khi Đường Vũ Lân nước mắt dính ướt đầu vai vạt áo Na Nhi thì tiếng khóc dần dần tắt.
- Na Nhi, có phải ta rất nhu nhược?
Đường Vũ Lân ngẩng đầu, xoa nước mắt, nhìn Na Nhi hỏi.