1 Hoa mai trong viện nở đầy cành, rơi khắp dưới đất, trải lên tuyết đọng chưa kịp tan sạch, thoạt nhìn khiến người ta không phân ra được đâu là tuyết, đâu là mai, những khi gió nổi, hoa mai thong dong, lượn vòng khắp viện.
2 Thất khiếu tam thu đinh có một bí mật, bí mật này trước mắt trừ Chu Tử Thư thì không còn ai biết, sau này đại khái cũng chẳng mấy ai hay – nếu một lần đóng liền bảy cây đinh thì ngay lập tức không xong, công lực thâm hậu như Chu Tử Thư, chắc cũng đủ giữ một hơi thở để y rời khỏi hoàng cung, chỉ sợ chưa đến cửa cung đã thành một đống thịt bầy nhầy chẳng thể nói năng động đậy.
3 Chu Tử Thư bình chân như vại – trên đời này các loại chuyện tìm cái chết y đều đã làm, cũng chẳng để ý gì nữa, những lời không sạch sẽ trong miệng lão ngư tiều kia coi hết là thức ăn.
4 Hắc y nhân và thiếu nữ áo tím nhanh chóng lao vào đánh nhau, Chu Tử Thư người ngoài cuộc sáng, thấy công phu của hai người này lộ số không giống nhau lắm, trình độ tàn nhẫn thất đức lại bất phân cao thấp, không giống danh môn chính phái.
5
“Ta họ Trương, tên là Trương Thành Lĩnh. ” Thiếu niên ngồi xuống, trên khuôn mặt đen sì màu gì cũng có, song cho dù quần áo đã bị xé rách bươm, vẫn có thể thấy rõ màu lót của gấm, không phải nhà bình dân bách tính mặc được, “Chu…”
Gã ngừng lại, không biết nên xưng hô nam nhân sa sút dáng vẻ như ăn mày này thế nào.
6 Những người ở đây lại không một kẻ ra tiếng, nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi một phen, không quản Trương Thành Lĩnh nữa, chậm rãi quây thành một vòng tròn, bao vây Cố Tương và Chu Tử Thư.
7 Chu Tử Thư điểm huyệt ngủ của thiếu niên Trương Thành Lĩnh nọ, chỉ là sợ gã nhất thời nghĩ không thoáng, để gã bình tĩnh một chút, không hề dùng bao nhiêu lực đạo, cho nên sau khi Ôn Khách Hành cổ quái kia vào, chưa bao lâu nữa gã đã tỉnh dậy.
8
Tiếng đàn kia cực nhỏ, như tơ nhện quấn dính, phảng phất đến từ bốn phương tám hướng, mang theo một luồng khí túc sát quỷ quyệt không nói nên lời.
Cố Tương vừa nghe cũng cảm thấy nội tức quay cuồng, chỉ là nàng xem thời thế nhanh, lập tức ép mình bình tĩnh.
9
Thái Hồ Triệu Kính, nhân xưng Thu Sơn kiếm khách, chính là danh hiệp một thời.
Khi chưa đến Thái Hồ, Chu Tử Thư vẫn có chút chờ mong được chính mắt gặp một lần võ lâm danh túc chỉ nghe kỳ danh chưa kịp nhìn chân dung này, đặc biệt là khi y nghe nói, độc tử của Hoa Sơn chưởng môn, thiếu hiệp Vu Thiên Kiệt, trang chủ Đoạn Kiếm sơn trang Mục Vân Ca, Độc Mục hiệp Tưởng Triệt mấy người cũng ở Triệu gia.
10 Chu Tử Thư nhìn chằm chằm dấu bàn tay kia giây lát, sau đó bỗng nhiên lật thi thể, lột quần áo – chỉ thấy sau lưng thi thể kia cùng một vị trí lại vẫn có dấu bàn tay.
11 Chu Tử Thư đứng trước “hoàng tuyền” nọ một hồi rồi quay người định về, y cảm thấy mình nhất định là ở Triệu gia trang ăn no rửng mỡ quá, chẳng nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống ngay – bản thân Hoa Sơn chưởng môn chẳng phải thứ gì tốt lành, con trai quả thực hậu sinh khả úy, càng không tốt đẹp gì, tuổi còn trẻ mà chơi bời hư đốn.
12 Ôn Khách Hành không biết bột phấn Chu Tử Thư rắc là gì, nhưng cũng không mở miệng hỏi, giống như trong lòng biết trình độ của người này, cứ thế yên lặng đứng bên cạnh Chu Tử Thư, giây lát, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ của động vật chậm rãi tiếp cận, súc sinh kia hình như đang chú ý cái gì, đi không hề nhanh, sau đó đi qua nơi cách hai người chừng ba trượng.
13 Chu Tử Thư bỗng nhiên dừng bước, cau mày quan sát cửa ra vào bốn phương thông suốt trong địa huyệt, chợt nói: “Trong địa huyệt này có nước chảy, có gió, không có khả năng có người giở trò dùng dược.
14
Chu Tử Thư đảo mắt qua người y, chậm chạp nói: “Ta thấy ngươi không giống sắp chết chút nào. ”
Y còn chưa dứt lời, giống như để phối hợp với y, chỉ thấy Ôn Khách Hành bỗng cong lưng kêu một tiếng, một thanh cương đao cắm phập vào thân thể, bên ngoài chỉ chừa mỗi cái chuôi đao, sắc mặt trắng bệch, thốt được đúng một chữ: “Ngươi…”
Chu Tử Thư thoạt tiên sửng sốt, song ngay sau đó y bỗng nhiên lao ra phương hướng ngược lại, trong góc kia có bóng đen lướt qua, địa đạo cực chật hẹp, người nọ vừa lộ ra hình tích, lập tức bị Chu Tử Thư trông thấy, bổ đến một chưởng, bóng đen nọ không trốn tránh kịp, lui bốn năm bước, tức khắc phun máu, cả mặt nạ che trên mặt cũng nhuộm đỏ, lại có thể bò dậy chạy tiếp.
15
“Chủ nhân, sao ngài có thể xác định một người nếu dịch dung, nhất định phải dịch dung mình thành khó coi?” Cố Tương không hiểu liền hỏi ngay.
Ôn Khách Hành nói chậm rì rì: “Con người bất kể đẹp xấu, ngũ quan sẵn có, tự nhiên có sự hài hòa, người động tay động chân, vô luận thế nào cũng không thể thiên y vô phùng, nếu tự dưng hóa đẹp, người khác sẽ không nhịn được nhìn nhiều, chẳng phải sẽ thấy sơ hở ngay sao?”
Ba người cùng đi trên đường cái, đường phố lúc chính ngọrộn ràng nhốn nháo.
16
Vì thế đoàn hai người lại biến thành ba người, dù sao Động Đình cũng là một trong những mục tiêu củaChương 16: Linh Hồ
Vì thế đoàn hai người lại biến thành ba người, dù sao Động Đình cũng là một trong những mục tiêu của Chu Tử Thư, y không có dị nghị gì.
17
Tào Úy Ninh ngớ ra, hỏi: “Hắn… hắn chính là tặc tổ tông Phương Bất Tri?”
Nữ nhân trẻ tuổi gật đầu, chỉ tay trái của thi thể nói: “Ngươi xem, Phương Bất Tri trong truyền thuyết là một nam tử ngoài ba mươi, tay trái dị dạng, nếu không xác định, kỳ thật hắn còn…”
Nàng đỏ ửng mặt, không nói được nữa.
18 Động Đình thật là náo nhiệt cực kỳ, trong một đêm vô số nhân vật giang hồ đổ xô đến, nam nữ già trẻđủ mọi hạng người cùng một danh hào, sau đó tự ôm mưu mô mạnh ai nấy làm.
19 Chu Tử Thư vừa qua nửa đêm là không cách nào ngủ được, đang ở trong phòng điều tức, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu la rát bỏng cổ họng kinh thiên động địa bên ngoài.
20 Ông trời không hề bởi vì thiên hạ anh hùng tề tựu Động Đình mà nể mặt, hôm nay trời âm u, giống như một cơn mưađang trĩu giữa không trung, chuẩn bị rơi xuống bất cứ lúc nào, khí ẩm lành lạnh bốc hơi đập lên mặt, mà lá rụng đã tiêu điều.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 12