1
Biên tập: Jane
“Nghe, nghe nói cậu thích con trai…”
Lục Lộ cởi khuy áo ra, tuột áo sơ mi trắng chất lượng không hề tốt xuống.
Doãn Lương đứng trước mặt cậu, vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi chảy đầy người.
2
“Tiếp rượu à?”
Doãn Lương đứng trước mặt Lục Lộ, ngay băng ghế dài dưới tầng một Jasmine phương nam, tình cờ gặp.
Hoàng Hải vừa đi rửa tay, Lục Lộ chậm rãi đứng lên.
3
Hoàng Hải đi về nhà, chợt trông thấy một chiếc xe bánh rán đỗ ven đường, ở trong lồng thủy tinh bẩn thỉu có dán tấm bìa cứng: Chuyển nhượng.
Cậu ngẩng đầu, dừng xe bên ngoài tiệm mát xa chân, đọc bảng hiệu: “Cưng lại đến.
4
Lục Lộ dừng xe bánh rán ngay trên đoạn đường Doãn Lương về nhà, Hoàng Hải lôi một cái tạp dề ra khỏi ba lô, đưa cho cậu.
“Sao vành mắt của cậu đen sì vậy?” Lục Lộ hỏi.
5
Hoàng Hải đứng ngoài cổng cưng lại đến, xác nhận tin nhắn trên điện thoại di động: [Tầng hai rẽ phải phòng đầu tiên. ]
Cậu đi vào, cô nàng mặc áo ngủ hồng phấn lần trước trông thấy cậu, quen thuộc mà bắt chuyện.
6
Đợi ngồi xổm tê rần cả chân, mới đến phiên Hoàng Hải.
Hai người cậu và “hổ dữ xuống núi” bị túm cổ vào phòng nhỏ lập biên bản, trong phòng chẳng có cửa sổ, chỉ vỏn vẹn mỗi một cái bàn, ngoái đầu nhìn, cánh cửa đã đóng chặt rồi, từng vệt từng vệt trên khung cửa, tất cả đều là dấu vân tay máu me.
7
Lục Lộ ngồi bên đường cái, nhìn lứa hàng rong xung quanh đẩy xe chạy đến gà bay chó sủa.
“Ê, cậu kia!” Quản lí đô thị vung gậy điện tới, “Bình tĩnh gớm nhỉ, tịch thu xe!”
Lục Lộ chanh sả đứng lên, khẽ hất cằm, bảo anh ta bước sang chỗ cậu, quản lí đô thị trông thấy dáng vẻ này, cũng chẳng giống bán bánh rán lắm, bèn nghe lời đi qua.
8
Lục Lộ chậm rãi chớp chớp mắt, nói: “Không…”
Lông mày Doãn Lương lập tức nhíu lại, rất đáng sợ.
Lục Lộ vờ trưng dáng vẻ sợ sệt, giống như nai con mà lui về phía sau một bước.
9
“Vì chuẩn bị chiếc xe bánh rán cùn cho cậu, bố hi sinh quá nhiều!”
Trong điện thoại, Hoàng Hải gào thét.
“Chẳng phải chỉ tham quan đồn công an một vòng thôi sao?” Lục Lộ dùng bả vai kẹp điện thoại di động, đẩy xe bánh rán lên dốc, “Nhà cậu còn sợ mấy vụ này hả?”
“Quan trọng là đi với ai.
10
Thời điểm thu sạp trời đã tối hẳn, đèn đường vẫn chưa sáng lên, chỉ có vài cửa hàng nhỏ gần đấy tỏa chút ánh đèn hiu hắt.
Tai nghe đã lấy xuống, Doãn Lương ngồi bên đường cái bấm điện thoại di động.
11
Hoàng Hải đi theo Địa Tạng lên tầng hai của một căn biệt thự ngoại ô.
Vừa mới bước vào, Địa Tạng chợt hỏi: “Này, chiếc xe bánh rán tôi tặng cậu, cậu cho người khác rồi à?”
“Tặng cái gì mà tặng, tiền trao cháo múc rõ ràng nhá.
12
Hành lang trường học.
Hoàng Hải cầm cây chổi quét tước khu vực được phân, càng nhớ tới album dưa hấu khiêu dâm càng ức chế.
“Hổ dữ xuống núi” thao túng cậu như thể thao thúng mấy cô bé vậy, tuy rằng cuối cùng cho ra chất lượng hình ảnh không tệ, nhưng lại hại cậu cứ gặp ác mộng kì quái suốt đêm, mơ thấy mình bị vếu bự đè, dưa hấu ướp lạnh nát bét, cả người dính đầy nước, khiến hôm nay cậu muốn chạy vào nhà vệ sinh mãi.
13
Doãn Lương đẩy xe bánh rán cho Lục Lộ, đẩy từ cổng phía Nam của văn phòng chính phủ đến toà nhà thị trưởng được canh phòng nghiêm ngặt.
Dừng xe phía dưới, Doãn Lương đi mở cửa, Lục Lộ nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, chợt có linh cảm xấu.
14
Không có nốt ruồi, nhũ hoa màu hồng nhạt, sạch sẽ.
Doãn Lương ngơ ngẩn, Lục Lộ thừa cơ tránh thoát khỏi hắn, nhảy xuống giường.
Cậu không muốn như vậy, còn chưa trao nhau cái ôm đàng hoàng nào, đã làm chuyện dâm ô với người thương ngay.
15
Hoàng Hải đón xe đến biệt thự nhà Lục Lộ, vừa vào cửa liền bị xách cổ áo lôi lên ghế sô pha.
Lục Lộ ấn cậu xuống, đứng nhìn từ trên cao: “Nói đi, giờ muốn bị đập, hay muốn bị thọc lét?”
Hoàng Hải rặt một bộ ăn năn hối cãi: “Lộ cưng, tớ sai rồi, thằng đó đánh cậu hay mắng cậu thế?”
Đều không có.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa Tạng mở cửa, Hoàng Hải đứng bên ngoài.
17
Sáng sớm thứ bảy, mặt trời vừa lên, Lục Lộ đã chạy tới đại lộ thường bán bánh rán mỗi ngày.
Doãn Lương đang chờ cậu, mặc đồng phục, đeo ba lô, cưỡi trên chiếc xe đạp đỏ sẫm, rất đẹp trai.
18
Lục Lộ sứt miệng.
Vừa ướt, vừa dính, vừa ngọt, gió biển lướt nhẹ qua, dần dà sưng đỏ lên.
Rời khỏi bãi biển, đi mua tuýp thuốc mỡ, Doãn Lương bước vào, để Lục Lộ đứng ngoài giữ xe.
19
Hoàng Hải đẩy Lục Lộ vào phòng ngủ: “Nhanh, cậu trốn tạm trong tủ quần áo trước đã!”
Lục Lộ nghiêng mắt nhìn cậu: “Vì sao tớ phải trốn?”
“Cậu xem cái mỏ của cậu kìa, ngộ nhỡ anh ấy tưởng tớ làm, tớ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”
Lục Lộ thử sờ bờ môi bị Doãn Lương hôn sưng của mình, cảm thấy cậu nói có chút đạo lí, ỡm ờ chui vô tủ quần áo.
20
Hoàng Hải liếc nhìn tủ quần áo một chút, khẽ đẩy Địa Tạng.
Địa Tạng không lùi ngực về: “Vậy thì xem như xác định rồi nhé?”
“Xác định gì cơ?” Hoàng Hải uốn éo giãy giụa, bộ ngực lớn kia vẫn chả nhúc nhích tẹo nào.