1 Đêm khuya.
Trong nhà vừa mới kết thúc tiệc rượu mừng hôn lễ. Quan khách lũ lượt kéo nhau đi ngũ.
“Tiểu thư, bọn tôi đều đã dọn dẹp xong hết rồi, còn 2 vị thiếu gia, nên làm sao bây giờ?”
Đôi môi như cánh hoa của Duẫn Liên Nhi cười nhẹ 1 cái.
2 Chợ.
“A —— a —— a —— “
Tiếng thét chói tai đầy thê lương trong nháy mắt xuyên thủng màng nhĩ mọi người. Trong góc chợ, vài tên vai u thịt bắp đang túm lấy 1 nữ tử khoảng 17 tuổi, lôi tới ngã tư đường.
3 Trong phòng.
“Niệm Sinh ca ca, huynh tính chọn chồng cho muội ra sao vậy?” Ánh mắt sống động như cười như ko, từ lâu đã đâm chồi bén rễ buộc chặt lòng nàng rồi.
4 “Niệm Sinh ca, huynh tìm muội có việc?” Minh Nguyệt nhấc lên rèm cửa, nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng ở đây đã được 1 thời gian, cùng chung sống với mọi người.
5 Giờ lành đã đến. Liên nhi dưới sự nâng đỡ của Xuân Hoa, Thu Nguyệt bái biệt nhị vị song thân, rồi được dìu ra khỏi đại môn. Sau đó tân nương lên kệu hoa, đợi Duẫn Huyền Niệm đem 1 chậu nước ra ngoài hất đi tượng trưng cho nữ nhi đã có chồng, từ nay về sau đã là người của nhà người ta, sinh nhiều con cháu cho hắn.
6 Ánh nến tắt, bình minh thay thế cho đêm tối. Ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua cửa sổ chiếu vào nội thất bên trong.
Trong màng che. Địch Dĩnh dựa vào cạnh gường, nhắm mắt lại dưỡng thần.
7 Sòng bạc.
“Lão đại, ngươi ko về nhà ah. ” Khuyết Bất Bình đã đến nhà của lão gia cùng phu nhân để tìm Lãnh Niệm Sinh. Cuối cùng phải đến sòng bạc mới thấy bóng người.
8 Tức chết rồi mà! Ko biết đã bị giam bao lâu, Lãnh Niệm Sinh cầm lấy song sắt của nhà lao, giận dữ rống lên: “Giỏi lắm, văn nhân chết tiệt kia rõ ràng là làm bậy mà.
9 Sau khi về nhà, Lãnh Niệm Sinh lập tức tắm rửa, tẩy đi hết xui xẻo trên thân. Vì đói khát quá độ, nên dù cho Trầm Nương có chuẩn bị 1 bàn mỹ thực đầy món ngon, hắn cũng tùy tiện ăn vài miếng, hớp vài hớp nước.
10 「Bốp!」Đại đao được dằn xuống bàn, ánh mắt nhìn người khác như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hai gã hán tử bị trói chặt trên ghế, ko thể động đậy được gì hết.
11 Cải trang ra ngoài, lòng muốn tìm người đang đứng đối diện. Hắn đã đứng ngây ngô ở đây bao lâu rồi?
Địch Dĩnh thân hình ngồi thật vững chải trên tuấn mã.
12 Lòng sợ thân thể hiện giờ của Minh Nguyệt ko được tốt. lỡ như bị xẩy thai……. Hậu quả thật ko thể tưởng tượng nổi!
Lãnh Niệm Sinh quất roi ngựa, phi nhanh về nhà.
13 Hai ngày sau.
Ngoài phủ nha, có 1 thân ảnh cứ quanh đi quẩn lại lưu luyến ko rời tường rào (^. ^). Ngựa cũng đã buộc cách đó ko xa, nhưng lòng cứ mãi do dự không biết có nên leo tường mà vào ko….
14 “Thiệu Quân, việc truy nã bọn trộm tranh đã đến đâu rồi?”
“Hồi bẩm đại nhân, đã dán thông báo được 1 thời gian, hôm qua có 1 lão ông đặc biệt đến mật cáo.
15 Trải qua nhiều ngày truy bắt, nhóm quan sai đã đem Khương Ngân áp giải về. Giờ chỉ còn chọn ngày, quyết định thẩm án.
“Thăng đường. ”
Ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt công đường xôn xao, mọi người xếp hàng đợi lệnh.
16 Lãnh Niệm Sinh đang đứng ở cửa bên hông của phủ nha. Liếc xéo bức tường cao 1 cái, bĩu nhẹ môi, “Haiz!” Trước lạ sau quen, hắn vận khí nhảy lên, thoáng chốc đã yên ổn trên bức tường rồi xoay người nhảy xuống.
17 “Lão đại, đừng uống nữa, sẽ say đó. ” Khuyết Bất Bình giật lại bình rượu, đưa cho tiểu nhị ở thực tứ, ngầm bảo là đừng đem rượu đến nữa.
Đến nữa đêm rồi, lão đại vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.
18 Trên xe ngựa, lòng của Lãnh Niệm Sinh thật rối loạn. Ko cần biết cha của Minh Nguyệt chết ra sao, người nhẫn tâm bán đi thân nhân đều đáng chết! Về phần hung thủ, hắn tin chắc người nhã nhặn sẽ bắt được, cũng sẽ mau chóng tìm ra tung tích của thân nhân.
19 Sau nhiều hiểu lầm liên tiếp, Địch Dĩnh và Lãnh Niệm Sinh cuối cùng cũng xác định được tình cảm của nhau.
Nhưng, yêu và hãm hại lại cách nhau 1 đường chỉ mảnh.
20 “Niệm Sinh ca!”
Âm thanh nũng nịu của nữ nhân chạy ngay vào đầu. Trong nháy mắt nhắc nhở hắn đã đến bên ngoài lâu rồi.
Lãnh Niệm Sinh dừng lại đi tới đi lui.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 12