21 Lãnh Niệm Sinh mặc cho người ôm lấy. Tay nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo của người nhã nhặn. Ngón tay trở nên trắng bệch vừa tiết lộ vừa thừa nhận mình rất đau đớn và nóng rát.
22 Địch Dĩnh bê 1 chậu nước về lại phòng. Đầu thầm nghĩ giờ này đã là nửa đêm, nếu theo thường lệ thì đêm nào y cũng canh cửa sổ xem hắn có đến ko.
Bây giờ, hắn đã ở trong tay mình, cái miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại đều là chửi mắng, ko có câu nào nghe lọt tai cả.
23 Sáng sớm *** mơ, Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm vội vàng đến nhà, thông báo chuyện đã xảy ra đêm qua –
Người trông coi nhà cửa là A Thanh vừa nghe chuyện nhị thiếu gia gặp chuyện ko may, liền vừa chạy vừa gào lên đến khàn cả giọng: “Gia, phu nhân, nhị thiếu gia đang ngồi tù.
24 Gã người hầu cẩn thận nghe theo lời dặn dò của đại nhân, ra ngoài mời lão đại phu về phủ nha.
Lão đại phu cùng Lãnh gia là chỗ quen biết, tuổi đã 60 nhưng vẫn nhớ rõ Địch Dĩnh.
25 “Lão đại, ngươi đứng ở hành lang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài làm gì. Ko phải là để hóng lưu manh ức hiếp người lành chứ?”
Nói xong rồi, mãi 1 lúc lâu sau cũng ko nghe đáp lại.
26 “Nhị thiếu gia, cuối cùng người cũng về rồi. ” Hơn một tháng không thấy nhị thiếu gia về nhà. Giờ thấy bóng người, A Sinh vô cùng mừng rỡ liền hỏi ngay: “Đại thiếu gia không làm khó người chứ?”
Y biết nhị thiếu gia vì Minh Nguyệt mà tìm Phong Kỷ Duyên gây chuyện.
27 Giữa trưa.
Lãnh Niệm Sinh và các huynh đệ như thường lệ đến thực tứ dùng bữa.
Khuyết Bất Bình liền nói ngay vào chuyện trọng yếu: “Cái cô A Hoa kia, đi xem bát tự cùng với nương của ta rồi.
28 Nửa đêm canh ba.
Một bóng người nhảy vào nhà, lập tức đi theo hướng đại nhân đã chỉ, đến khoảng sân trước sương phòng xa lâ. Quả nhiên, đại nhân đã đứng đó chờ y từ trước.
29 A Sinh gõ mạnh ‘Rầm rầm rầm –’ tạo nên tiếng động vang vọng trong đêm. Miệng thì gọi to “Lão đại phu, lão đại phu… Mau cứu mạng…”
“Ai đó?” Lão đại phu mơ mơ màng màng mở cửa.
30 “Đại phu — “
Lãnh Thiết Sinh bế người chạy nhanh vào dược đường, đặt lên 1 cái ghế. Lòng y nóng như lửa đốt mà giục: “Lão đại phu, nương tử của ta ngất rồi.
31 Đinh Giác Thiện hai tay trái phải đều bị quan sai nắm lấy. Nhất thời, hồn vía lên mây, mới kéo đi được nửa đường, đã quay đầu lại van xin: “Đại nhân, ta bằng lòng khai, bằng lòng khai….
32 Địch Dĩnh trở lại phòng, vẫn chưa lên tiếng bảo quan sai đang thay phiên nhau đứng gác ngoài cửa lui ra.
Thuộc hạ ngoại trừ đưa thức ăn ở ngoài, thì nếu như y ko gọi bảo, sẽ ko người nào dám đến khuyên bảo gì cả.
33 Thiệu Quân đợi màn đêm buông xuống mới dắt 1 nhóm người đến nhà của Hoài An.
Gia đình kia từ lớn đến nhỏ đều bị nhóm quan sai làm cho giật mình, cứ tưởng là xảy ra chuyện gì lớn lao lắm.
34 “Đại nhân, đây là công văn mà thuộc hạ suốt đêm ra roi thúc ngựa đem về. ”
Cầm tài liệu trên tay, Địch Dĩnh quay trở lại công đường, ngồi xuống ghế, mở dấu niêm phong ra.
35 Phủ nha vang lên 1 tràng trống, quan sai 2 bên liền cùng lúc phát ra giọng trầm trầm “Uy vũ”, âm thanh còn đọng lại quanh quẩn trên công đường, thật lâu sau mới tan hết –
Lãnh Niệm Sinh có tên trong hồ sơ nên cũng được tham dự.
36 Phong Kỷ Duyên ko chịu nổi sự thống khổ của hình phạt, lập tức xin tha thứ: “Đại… Đại nhân… Ta khai chính là…. ta khai…. ” Vừa nói xong, hắn liền lăn ra chết ngất.
37 “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, hai người đã về rồi. Gia, phu nhân cùng các tân khách đều đã chờ lâu rồi. ” Thủ vệ A Thanh vẻ mặt thật vui vẻ nói.
Gã cũng có nghe là đại thiếu gia đang ở cùng 1 chỗ với nhị thiếu gia.
38 Mấy ngày sau –
Thiệu Quân ở ngay ngã tư đường lớn bắt được 1 tên móc túi. Trên đường giải về phủ nha thì tình cờ gặp được đại nhân. Y lập tức dừng cương xuống ngựa.
39 Duẫn Huyền Niệm dẫn 3 đứa con đến nhà phu phụ Ngụy Thất.
Đến chiều tối, Vương Nhược Kiều liền phát hiện ra có chuyện ko đúng cho lắm, liền hỏi thẳng.
40 Trong thực tứ, ba đại nam nhân đang tụ tập cùng nhau, khe khẽ nói nhỏ.
“Lão Đại, hôm nay là lễ Chức Nữ, người cùng Địch đại ca có…. . ” Khuyết Bất Bình sắc mặt ửng đỏ, cảm thấy xấu hổ ── A Hoa của nó muốn nó hỏi đến vấn đề tế nhị này.