21 "Khiêm tử, Nhị ca, mọi người ở đâu. " Hoàn toàn không cảm giác được phương hướng, Giản Vô Tranh ở giữa màn đen dày đặc vừa đi vừa gọi, không biết mình gọi bao lâu, cũng không biết đi tới nơi nào, càng không biết những người khác hiện tại đang làm gì, có phải cũng gặp tình trạng giống mình hay không.
22 Có lẽ bởi vì bên cạnh Khiêm Tử, Giản Vô Tranh nhìn thấy khuôn mặt quái của Thi Tiêu kia cũng không bị dọa sợ thét thành tiếng, mà khó xử nhếch khóe miệng nói: "Khiêm Tử, cậu xem kìa.
23 "Này. . . . . . . Làm sao bây giờ, Nhị gia, chúng ta có nên trở về tìm bọn họ. . . . . . . " Tình hình xấu nhất đã phát sinh, Hoắc Tam Nhi đắn đo không chắc được suy nghĩ của mọi người, không thể làm gì khác hơn là tới bên cạnh Giản Tam Sinh, chờ anh lên tiếng.
24 "Cô, cô ta tại sao không có mặt?" Tay cầm ngọc hổ thoáng run lên, Hoắc Tam Nhi khẩn trương thấp giọng nói.
"Có thể là mặt nạ. . . . . . . Hay gì đó.
25 Nếu như không gặp Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm sợ rằng căn bản sẽ không quan tâm đến việc sống chết của mình, sống không hy vọng, vì cái gì mà sống, không có Giản Vô Tranh, với y mà nói chết thì chết thôi, không tồn tại bất luận tâm tình oán giận hay không cam lòng gì.
26 Nắm bàn tay cụt ngón kia của nữ thi, Giản Vô Tranh không e dè chậm bước đi trong hành lang đen nghịt.
Lúc này cậu suy nghĩ rất nhiều, về Giản gia, về tứ thú, về lời nguyền tứ tuẫn, cậu hiểu được mình cuối cùng phải tới chỗ này.
27 Sau khi trở về Bắc Kinh, lôi văn trên mặt Vương Tử Khiêm liền trở thành một vấn đề trọng đại.
"Khiêm Tử. "
"Sao. "
"Hay là mang cậu đi phẫu thuật thẫm mỹ nha, yên tâm không bao nhiêu tiền đâu, tôi bán chiếc Cayenne của Nhị ca đi, vậy là đủ rồi.