1 Mùa hè năm 2008, buổi nhạc hội của hắn rốt cuộc cũng diễn ra tại thành phố của tôi. Thành phố không lớn, chỉ có một quảng trường, lại dán đầy áp-phích buổi biểu diễn.
2 Lúc tôi mặc cái áo sơ mi mỏng tanh, ra khỏi nhà được nửa tiếng thì trời mưa lớn, tôi đột nhiên hiểu được một điều sâu sắc rằng, chẳng thể tin tưởng mấy tin dự báo thời tiết được.
3 Tề Việt là dạng người thuộc phái hành động. Lúc tôi về đến nhà đã thấy cậu ta đứng trước cửa chờ. Đã lâu không gặp, cậu ta dường như gầy đi không ít, cả người nhìn giống như cọng giá vậy.
4 Tề Việt ói ra một đống linh tinh trong nhà vệ sinh, tôi đoán phỏng chừng cậu ta phun ra toàn hộ cơm chiều ngày hôm qua rồi. Tôi cau mày kéo cậu ta lên giường, giúp cậu ta cởi đồ dơ ra, sau đó đắp chăn lại.
5 Sáng hôm sau, tôi bị một trận tiếng đập cửa đánh thức. Dư Phi kéo một cái va li thật ro màu đen tới trước mặt tôi, nhìn thấy tôi thì vui vẻ cười. “Dương Trần ca, anh vẫn chẳng thay đổi tí nào, em liếc mắt là nhận ra anh liền à!” “Em cũng thay đổi nhiều quá, anh chút nữa là không nhận ra rồi, đại minh tinh của anh à!” Chúng tôi trêu đùa lẫn nhau, cuối cùng cậu ấy nhào qua ôm tôi một cái, giống như bạn bè nhiều năm không gặp.
6 Tề Việt ngồi trên hành lang bệnh viện, lật tới lật lui cái điện thoại. Tôi và Lưu Tầm đứng bên cạnh. “Người nhà đâu?” Bác sĩ mở cửa. Tề Việt nhíu mày, lạnh mặt tiếp tục xoay điện thoại.
7 Tôi và Tề Việt cùng vào nhà, ngồi trên ghế sa lon. Cậu ấy kêu tôi mở máy tính ra, vào diễn đàn Giấc mộng ban đầu, sau đó mở bài post Phía sau phồn hoa kia ra.
8 “Tiểu Phi, tôi đã về rồi, rót cho tôi chén trà đi. ” “Tiểu Phi, tôi mệt quá à, bóp chân cho tôi đi, lên trên chút nữa, sao lại lùi về, sợ cái gì chứ? “Tiểu Phi, nào, trải giường ngủ, một chăn một giường là đủ rồi, hai cái đệm trải của cậu không phải bị tôi ném hết rồi sao…” Khi ấy chúng tôi mới hai mươi vẫn còn ngây thơ, Tề Việt bộ dạng như thái thượng hoàng ngồi dựa vào ghế sa lon, sai bảo Dư Phi ngược xui làm việc này việc kia, hưởng thụ nhìn vẻ mặt khả ái đỏ bừng không biết là vì bận rộn hay vì thẹn thùng của Dư Phi nữa.
9 Từ ban công ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, bỗng nhiên tôi thấy hoài niệm, khi còn trẻ, tôi và Lưu Tầm cũng hay ôm nhau nhìn cảnh đêm như vậy, mỗi khi diễn về cả người mệt mỏi, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, nhìn cảnh đêm chán phèo kia thì tôi đã tan biến hết mọi mệt mỏi.
10 Nếu có một ngày cậu quên tôi, thì tôi biết làm gì bây giờ. Cậu phải nhớ rõ, nhất định đó chỉ là giả vờ mà thôi, thật ra tôi đã khắc cậu vào nơi sâu nhất của tâm hồn mình rồi.