1 Rạng sáng ba giờ im ắng đến đáng sợ, trong căn phòng PC có bóng từng người đơn lẻ đang ngồi thức đêm, bọn họ phần lớn đều yên lặng, có người thì mạnh mẽ gõ bàn phím chơi game trên internet, không thì lại nhàn nhã tập trung nhìn chằm chằm bộ phim điện ảnh nào đó trên màn hình máy tính.
2
Tại Chân. . . . . . Tại Chân. . . . . .
Ai? Ai đang gọi tên của cậu.
Thanh âm sao lại quen thuộc như thế, lại cách xa như thế.
Là ai?
“Lý Tại Chân! Cậu lại trong tiết của tôi ngủ gật! Nếu muốn học lại thì nói cho tôi là được rồi!” cậulại ngủ gật trong tiết Triết.
3
“Em nói là thật?” Lý Tại Tĩnh kinh ngạc nhìn đứa em đang nằm trên giường bệnh, không thể tin những gì vừa mới nghe.
“Cả em cũng không dám tin, Cơ Phạm cậu ta.
4 Tại Chân một mình ở nhà vô thức bước đến lấy quyền sách được giấu trong giá, Tại Chân không thể quên những chuyện vừa qua. Trong lòng cậu có cảm giác, những chuyện gần đây nhất định đều có nguyên nhân.
5
Tại Chân. . . . . . Tại Chân. . . . . .
Cơ Phạm, Cơ Phạm. . . . . .
Tại Chân. . . . . . . Cậu đàn ghi-ta đoạt giải, chúc mừng cậu. . .
6
Đã trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy, trong lòng Tại Chân khó chịu không vui.
Vì cái gì? Vì cái gì?
cậu.
Từng chuyện, từng màn kịch, từng người; rất chân thật phát sinh trước mắt
“Tại Chân.
7
Tích tắc. . . . . . Đồng hồ từng giây từng giây cứ trôi qua.
Tại Chân trên giường trở mình, trằn trọc liên tục, thật lâu vẫn không thể ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt Cơ Phạm liền xuất hiện trong đầu, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều chân thật như thế, giống như cậu ấy chưa bao giờ rời đi.
8
Tại Chân. . . . . Tại Chân. . . . .
Vĩnh viễn không được quên, tớ là Kim Cơ Phạm. . . . . “A!” Tại Chân đột nhiên từ trên giường bật dậy.
Vừa rồi, cậu rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Kim Cơ Phạm, cậu ấy cười, giọng nói, thói quen nghiêng bên phải 45°, mọi thứ từ không có dần trở nên rõ nét.
9 Tại Chân tâm tình không yên chạy gấp lên sân thượng rốt cuộc cũng nhìn thấy tay vịn cuối cầu thang, cửa bằng gỗ theo từng bước chân của Tại Chân mà phát ra tiếng kêu rên “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
10 Tại Chân chậm rãi khôi phục ý thức bởi thanh âm truyền đến bên tai, thanh âm rất quen thuộc khiến cho Tại Chân không dám mở to mắt chỉ tiếp tục giả bộ ngủ.