1
Giới thiệu nhân vật
Tô Mạch – Một anh công bá đạo, phúc hắc, độc mồm độc miệng, nhưng cũng rất đỗi ôn nhu và biết hi sinh. Lúc mới đầu khi gặp thụ, anh là một phúc hắc tra công chính hiệu.
2 Hà Thụ là ở trên mạng tìm được quán bar kia. Trước khi ra khỏi cửa, hắn có chút chờ mong nên lấy áo sơ mi cùng quần tây mới nhất của bản thân, cố gắng đem đôi giày da kia thử một chút, nhìn bộ đồng thống nhất trên người, lại phát người kia chính là hắn, chất phác, dại ra, bình thường y như lúc trước.
3 Hà Thụ lần đầu tiên đi uống rượu, hắn dùng chương trình định vị vị trí trên mạng vẽ một cái bản đồ, dùng bút đỏ diễn tả các đường quốc lộ chủ yếu cùng với đánh dấu tòa nhà, rồi mới tỉ mỉ đem bản đồ tự vẽ kia bỏ vào bên túi trái của quần, bên phải bỏ vào một chút tiền cùng chìa khóa, trước khi rời khỏi ký túc xá kiểm tra thử coi đã đóng hết đồ điện chưa, rồi mới đóng cửa lại, đối với phòng không có một bóng người hẹn gặp lại, xoay người, rời khỏi cửa.
4 Hà Thụ ngồi ở chỗ kia, cuộn mình thành một đoàn, không biết tại sao ngồi ở đây liền mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại trên đường phát hiện trời đã tối, một tên khất cái ngồi bên cạnh hắn tùy ý lục thùng rác ăn những hạt cơm còn mới mẻ của hộp cơm trưa, Hà Thụ nhìn khắp mặt tên khất cái đầy nếp nhăn, không biết tại sao cảm thấy có chút khổ sở, tay lấy trong túi tiền ra một tờ giấy năm đồng có nhiều nếp nhăn lấy ra định đưa cho tên khất cái kia.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn tay duỗi đến túi quần rỗng tuếch không có gì.
6 Hà Thụ ánh mắt mở thật to, ánh mắt màu đen bị rượu đỏ đổ vào giống như đám thủy tinh kém chất lượng dán vào, cái gì đều không thấy rõ, mà ánh mắt hắn vẫn như cũ cố chấp mở thật to, hơi hơi lắc đầu, lại ngay cả mở miệng cự tuyệt cũng không dám.
7 Thời điểm Tô Mạch đem Hà Thụ kéo lên xe, cảm thấy được thân mình của hắn cực kỳ lạnh, cái trán nóng hổi, dĩ nhiên là bị gió đêm thổi qua khiến phát sốt.
8 Hà Thụ ngày hôm sau tỉnh lại, cảm thấy đầu của chính mình đau như nứt ra, ở trong cái chăn thật dày mà nóng cả một thân. Thời điểm giãy dụa đứng lên, nhìn thấy chính mình đang nằm ở trong phòng xa lạ, trên giường xa lạ, nhìn tranh vẽ trên tường, trên trần nhà đường hoàng mà điên cuồng, ở trên mặt nhéo một chút, tựa hồ có chút đau —– đây không phải là mộng? Hà Thụ nghi hoặc nghĩ, nhìn tới trước cửa có một thân ảnh đang đứng, quần tây màu đen, áo sơ mi màu trắng, Hà Thụ mơ mơ màng màng nghĩ: Người này bộ dáng rất đẹp trai, chính là nhìn rất quen mắt.
9
Hà Thụ nghe Tô Mạch nói xong, sửng sốt một chút, rồi hai tay mới ngượng ngùng nắm thật chặt cùng một chỗ, đặt ở trên đùi, ngồi càng thêm câu nệ, nói: “Như vậy a…”
Tô Mạch nhướng nhướng lông mày, nhìn qua bộ dáng thực cương quyết càn rỡ, khuôn mặt hơi hơi ngước lên, “Kháo, cậu con mẹ nó có muốn hay không? Hay là cậu chỉ có hứng thú với trung niên mập mạp, người già nua a! Tôi khó có thể phụng bồi sao?”
Hà Thụ ngón tay gắt gao xoắn cái áo, các đốt ngón tay đều có chút trắng bệch, bộ dáng tức giận dĩ vãng cũng không tìm thấy, lại biến thành người nhát gan, do dự, biết vâng lời.
10 Hà Thụ cảm thấy được chính mình đau đến chết đi sống lại, dài đằng đặc giống như trải qua một kiếp luân hồi, khóc làm cho gối đầu đều là ướt đẫm một tầng, đợi cho tới lúc thời trí khôi phục một chút, nghe được Tô Mạch ở bên trong phòng khách lấy tay gọi điện thoại cho ai, cánh cửa không có đóng, cho nên âm thanh ở rất xa truyền vòng.
11 Hà Thụ lảo đảo trở về nhà, nằm ở trên giường, lại bắt đầu muốn khóc, đành phải chôn mình thật sâu ở bên trong chăn, qua lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, quần áo đã bẩn, lại là máu cùng với một ít tinh dịch tanh hôi, Hà Thụ mặt trắng ra, đem quần áo cởi xuống dưới, đi đến WC nho nhỏ dùng nước lạnh dùng sức tắm, đem quần áo ném vào trong thùng rác.
12 Hà Thụ xin nghỉ một ngày bệnh, lúc sau thất tha thất thiểu ngồi xe chen chúc đến công ty, cảm thấy được cả người đều là lung lay sắp đổ. Đi vào phòng làm việc kia của hắn, hắn phát hiện bên trong phòng làm việc đều yên tĩnh đến kỳ quái, rồi mới rỉ tai thì thầm, Hà Thụ có chút cứng ngắc, cuối cùng vẫn là do dự ngồi vào bàn làm việc, đó là một cái bàn ở góc, mặt trên một đống các loại tạp vật, Hà Thụ thực cố gắng muốn bảo trì sạch sẽ, chính là trừ bỏ ngăn kéo có khóa lại, những thứ khác luôn sau một ngày một lần nữa bị nhồi đầy đồ vật này nọ, có cái là áp-phích bên trong tủ kính, có cái là báo cáo xét duyệt, có cái là hóa đơn ngân hàng cần phải ký, hắn dù sao cũng không phải thành phần tri thức gì, bất quá chính là một người chạy việc vặt.
13 Thời điểm Hà Thụ rơi đến mặt đất, cả người đều cảm thấy khó chịu, tứ chi đau đớn như là muốn bị chặt đứt, cơ hồ phản ứng trước khi có ý thức, vài giọt nước mặt liền lách tách rơi xuống mặt đất, cơ hồ là nhe răng nhếch miệng, không ngừng hít sâu, nghĩ muốn giảm bớt đau đớn chật vật.
14 Nghe được Tô Mạch nói một câu như vậy, thần tình của Hà Thụ đều là kinh ngạc, chưa từng có người nào nói qua như vậy, khiếp sợ bất thình lình biến thành trên mặt hắn cư nhiên mất tự nhiên nổi lên một khối đỏ ửng, cũng không biết là xấu hổ hay là lúng túng.
15 Hà Thụ nhìn Tô Mạch tựa tiếu phi tiếu đánh giá phòng nhỏ quê mùa của mình, lại nghĩ tới khi Tô Mạch đem Ferrari tiến vào khu nhỏ, có một lão bà tóc hoa râm lúc ấy nói: “Ai nha nha, xe này cũng phải mấy vạn tệ đi.
16 Hà Thụ sửng sốt một chút, chưa nói nguyện ý, cũng chưa nói không muốn, chính là kinh ngạc đứng ở nơi đó, một hồi lâu, bộ dáng mới tựa hồ như kịp phản ứng, biểu tình có chút buồn rầu, mà tất cả từng đợt đều lộ ở trên mặt.
17 Khi Hà Thụ tỉnh lại, cảm thấy được cả người đều không phải của mình, đau nhức đến kỳ cục, nhất thời không động đậy được, vì thế đem đầu vùi vào trong gối, rầu rĩ một hồi.
18 Hà Thụ lúc sau mông lung ngủ đi, ngủ hết cả buổi sáng, khi tỉnh lại Tô Mạch đã đi rồi, trước giường là một đống tiểu thuyết võ hiệp bị y lục lọi lộn xộn, trên bàn có một tờ giấy, mặt trên viết thật to đại danh tôn tính của Tô đại tổng tài, Hà Thụ đầu tiên là nhìn sơ qua, xác định không có ai mới chăm chú nhìn mấy lần, đem nội dung đều ghi tạc vào trong đầu, cảm thấy được mặt có chút nóng, tim đập có chút mau.
19 Sau hơn mười ngày, Tô Mạch thường xuyên đi tìm Hà Thụ, nhưng phần lớn di động đều không dùng tới, chủ yếu gọi người thông báo một tiếng, nói là lại trục trặc ra sao, lớn từ cửa đóng nhỏ đến ngăn kéo, Hà Thụ mỗi lần đều là có chút hoảng hốt hiểu được, nhưng lại sợ y làm gì xấu, đều là ôm công cụ hấp tấp đi qua, nhưng những dụng cụ này không một lần nào được phát huy công dụng.
20 Từ trong toilet đi ra, Tô Mạch tìm người mở cửa, hai người ở bên trong phòng cùng đắp chăn mà ngủ. Tắt đèn, hai người đều ở trong bóng đêm đem ánh mắt mở thật to.