41
Độc nghiện của Hà Thụ bắt đầu tái phát là vào buổi tối lúc 9 giờ, trước kia, hắn chưa từng bao giờ thử áp đi dục vọng của mình. Hắn lấy cớ là mình sẽ không giống Thích Mộ Thương lúc đó đau đớn đến thống khổ, sau phát hiện cái này vĩnh viễn giống như lý luận suông đầy buồn cười ngây thơ, khi đau đớn buông xuống, Hà Thụ rốt cuộc hiểu được tất cả ngôn ngữ vào giờ khó này đều trở nên trống rỗng, vốn ý chí kiên cường vào giờ khắc này đều tan rã, Hà Thụ cả người đau đớn run rẩy, nói không thành tiếng cầu xin: “Buông… Buông…”
Tây hắn thử giãy dụa, chính là Tô Mạch buộc rất chặt, hắn thậm chí ngay cả khí lực cử động cũng không có, vẫn như cũ tuyệt vọng dùng sức, giường bị động tác kịch liệt của hắn va chạm mà vang lên kịch liệt, Tô Mạch nhào qua, đem hắn gắt gao ấn xuống.
42 Hà Thụ đã quên mình làm sao rời khỏi tiểu khu kia, gió thổi qua, cả người liền phát run, cả người vừa dính vừa ẩm ướt, thời điểm ngồi ở bên đường, từ nam chí bắc, ngựa xe như nước (1), mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của người qua đường, có xem thường có không thèm chú ý tới có đồng tình, hắn biết bộ dáng hắn lúc này rất sa sút, khó tránh không khỏi làm người ta nghĩ đến người này xui rủi vô công rỗi nghề, khó tránh làm cho người ta nghĩ đến người đến đường cùng, một.
43 Hà Thụ ngày hôm ấy bị gây sức ép đến kiệt sức, sắc trời trở nên tối hẳn mọi ánh đèn được giăng lên, sau khi ôm quần Tô Mạch, một bên dặn dò mẹ mình quần áo màu gì như thế nào diện mạo ra sao đầu tóc kiểu gì một bên khóc, khóc xong liền thiếp đi, nửa đêm, Tô Mạch sợ mẹ Hà Thụ không tìm được nơi nghỉ chân, liền ôm Hà Thụ đặt lên giường, sau đó mở xe đi tìm khắp thành phố, thời điểm tìm được, tình huống cụ thể Hà Thụ không biết, ký ức của Tô Mạch lại còn mới mẻ, nhưng thủ đoạn ngoại giao của y luôn luôn bạo vì tiền mà trót lọt, mọi việc đều thuận lợi khéo léo.
44 Tô Mạch ngày đó về đến nhà, sắc trời đã như mực, phóng khoáng tự nhiên, trên đỉnh đầu loáng thoáng có thể nhìn thấy vầng trăng mông lung, lại mơ hồ, biến mất sau tầng mây, tứ chi hắn mệt mỏi giống như bị chặt đứt, cười thầm bản thân bây giờ đầy tật xấu, chưa già đã yếu, rất muốn giống như chi ưng bay lên trời cao chí khí ngút trời, khoái chí bay lượn, bị vết thương nhiễm máu mà buồn thiu ảm đạm bàng hoàng một mình sầu não.
45 Ngày đó Hà Thụ nhìn thấy tình cảnh của lão mẹ, Tô Mạch có lẽ cả đời đều nhớ rõ, khi đói mặt trời chói lọi, một người đứng ở đầu phố, một người đứng ở đầu bên kia, không cử động, chính là nhìn đối phương mà sợ hãi cười.
46 Biểu hiện ngày đó của Hà Thụ, có lẽ thật sự so với trước kia kiên cường một chút, mồ hôi chảy ra, nước mắt di chuyển trong hốc mắt, thân hình cúi xuống, tay còn run rẩy, nhưng môi gắt gao cắn chặt, một cậu gì cũng không nói, cố gắng theo bọn họ rời đi, thậm chí có thời điểm còn có thể đáp lại vài câu, tuy rằng không có nhận thức mà ngẫu nhiên trả lời, cũng coi như chống đỡ được.
47
Nhìn nụ cười kia, Hà Thụ liền yên lặng cúi thấp đầu, chậm rãi nằm ngã xuống giường, đem mình cố gắng rụt lại, rụt một hồi, rõ ràng lấy chăn che mặt, lộ ra lỗ tai hồng thấu, nói: “Kể cho tôi nghe chút gì đi…”
Tô Mạch dừng một chút, nụ cười kia chậm rãi phai nhạt đi y hỏi một câu: “Cậu muốn nghe cái gì, chuyện về mối tình đầu của tôi, hay chuyện phấn đấu cực khổ?”
Hà Thụ hiển nhiên bị nói trúng tiếng lòng, lắp bắp lộ mặt ra, do dự biện giải nói: “Không, tôi… Không phải…”
Tô Mạch vỗ nhẹ đập đầu của hắn, có chút hờ hẵng nói: “Chuyện đã qua tại sao phải nói tới, huống chi tôi không nghĩ tới.
48
Thời điểm ngày hôm sau Hà Thụ tỉnh lại, nhìn thấy là cảnh tượng như vậy, một đống rương sách lớn đặt ở đây, Tô Mạch giống thật lâu trước kia, lấy ra một quyển sách, nghiêng người dựa vào đầu giường xem, Hà Thụ chớp mắt nửa ngày, mới xác định mình không nhìn lầm, sợ hãi hỏi một câu: “Anh cũng thích này sao?”
Tô Mạch không ngẩng đầu, chỉ nói: “Tùy tiện nhìn thử… Muốn biết cậu vì sao thích luận điệu gì.
49 Hà Thụ có đôi khi nghĩ tới, đến cuối cùng chuyện thống khổ nhất là gì. Có đôi khi sẽ cảm thấy tịch mịch cô độc, có đôi khi cảm thấy tuyệt vọng mê muội, có đôi khi cảm thấy ẩn nhẫn sống tạm, sau phát hiện kỳ thật không có thống khổ gì là chịu không nổi.
50 Hà Thụ ngày đó sau khi chạy về phòng, nội tâm đều giãy dụa, cuối cùng nhịn không được liền từ trong phòng ra bên ngoài rình coi, lại vừa lúc đụng vào Tô Mạch đứng ở trước cửa, ánh mắt hiểu rõ, không khỏi sợ lui về sau vài bước.
51
Hà Thụ nhớ rõ ngày đó bị Tô Mạch xách ra để trên giường, ánh mắt mình đều nước mắt không mở ra được, gắt gao ôm cái gối đầu muốn đi gặp Chu Công, lúc này Tô Mạch ở phía sau vỗ đầu hắn, nói: “Anh muốn ra ngoài một thời gian ngắn…”
Hà Thụ lúc ấy mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện trong nhà? Chuyện của công ty?”
Tô Mạch nói: “Cũng coi như thế đi, anh đã nhờ Phùng Lạc tới nhìn em, trong nhà cái gì cũng có, mười ngày nửa tháng làm ổ ở nhà cũng không lo gì, em không cần đi bậy, thành thành thật thật chờ anh trở lại, biết không?”
Hà Thụ nghi ngờ hỏi: “Anh muốn đi bao lâu a, rất lâu sao?”
Tô Mạch nói: “Không biết, có lẽ một hai ngày, đi ra ngoài một vòng sẽ trở lại, có lẽ là một hai tháng, anh đi ra ngoài một chuyến này, sau này cũng không đi nữa, sở dĩ muốn em thành thật ở nhà chờ anh, không cần mở cửa tùm lum, cũng đừng đi ra ngoài lâu…”
Hà Thụ nha một tiếng, muốn cố gắng mở to mắt hỏi chút gì đó, nhưng không đánh lại cơn buồn ngủ kéo dài, ở trên gối đầu nháy mắt vài cái, vẫn là đi ngủ.
52 Hà Thụ ngây người một chút, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, rồi mới đem cái ly của mình đặt lên bàn, hai tay cầm lấy ly, qua hồi lâu mới nói: “Tôi hôm nay… Cái gì cũng không nhìn thấy.
53 Hà Thụ đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy toàn thân như bị đông lạnh, thẳng đến xa xa hai người kia đứng lên, ra nhà hàng, đi vào giữa gió lạnh hiu quạnh, Hà Thụ còn ngồi yên ở chỗ kia.
54
Hà Thụ nghe cậu nói hết, như là nghe thấy tiếng sấm liên tiếp bên tai, nghẹn họng trố mắt sửng sờ tức khắc, hơn nửa ngày mới nói: “Anh… Anh…”
Phùng Lạc một bên cúi đầu cười, cả người khi cười đụng vào cửa kính xe quầng sáng chớp lên không ngừng, một ben hỏi: “Sao, kinh ngạc như thế? Tôi diễn tốt lắm đúng không….
55 Hà Thụ lúc bị Phùng Lạc mang về nhà người kia, Phùng Lạc thuận tay giữ cửa khóa trái, điện thoại gọi tới không kịp đề phòng, Phùng Lạc nhìn dãy số hiện trên điện thoại, tay có chút run, còn nhận lấy.
56 Phùng Lạc nghe xong lời này, sắc mặt hết đỏ lại trắng, cứng ngắc ở đó, khẽ cắn môi muốn mặc kệ Hà Thụ sống chết, nhưng trơ mắt nhìn máu Hà Thụ chảy ra, mặt trắng như tờ giấy, rốt cuộc vẫn tiến lên vài bước, giữ chặt Hà Thụ đang mong manh giãy giụa, dùng sức nắm chặt phía trên mặt vết thương, ý muốn ngăn máu chảy.
57
“Cuối cùng chuẩn bị thả tôi sao?” Tô Mạch ngửa đầu nhìn cha của y.
Năm tháng cũng không lưu lại dấu vết gì trên người ông, dư âm của độ tuổi tứ tuần, bất quá điều này chỉ làm cho tóc người này thêm vài nhánh tóc bạc, tây trang phủ lên bả vai rộng lớn, mị lực thành thục vô cùng.
58
Tô Mạch lúc trở về khu nhỏ mình ở, Phùng Lạc đang ngồi ở trên thềm đá chờ y, Tô Mạch đi vài bước qua kéo cậu đến, hỏi: “Mặt đất lạnh như vậy, sao lại ngồi ở đây?”
Phùng Lạc cười cười mặc y kéo, lại không đứng dậy, cậu nói: “Mấy tháng trước, bá phụ đem cậu ấy mang đi, tôi chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ bồi tội cho cậu.
59 Hà Thụ ngày thứ ba ngồi ở trên ghế ven đường ở thành phố xa xôi này, một ông lão râu tóc bạc trắng ngồi xuống bên cạnh hắn. Hà Thụ há miệng thở dốc muốn nói, sau lại phát hiện môi của mình khàn khàn một câu cũng không nói nên lời, vết máu trên người dính đầy vạt áo, tản ra mùi tanh tưởi.
60 Hà Thụ mấy tháng trời cứ nướng lạp xưởng như vậy, cả ngày lẫn lộn trong dầu mè cùng lửa bếp, tập trung tinh thần cả ngày, yên lặng làm việc, cũng có thể luyện ra một nghề kiếm sống, có thể một lúc nướng mười cây lạp xưởng, bên ngoài nóng bên trong giòn, khiến cái mũi cùng miệng đều chảy nước.