1 CHƯƠNG 1.
Đúng như câu nói ‘đời người khó khăn, tấm chăn thường ấm’.
Chuyện kể vào một buổi sáng tinh mơ nào đó, Lâm Bỉnh vẫn cuộn tròn sâu trong chăn như thường lệ, bởi vì hơi ấm trong chung cư của cậu không đủ xài, cậu chỉ có thể dựa vào việc tiếp xúc thân mặt với tấm chăn để chống lại cái lạnh, nhưng hôm nay dường như có chút không giống, bình thường luôn là càng ngủ càng ấm, sao hôm nay càng ngủ càng lạnh mà gió thổi bốn phía lại còn không thở được nữa?
Cuối cùng Lâm Bỉnh quyết định trở mình.
2 Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể dùng lý lẽ thông thường để lý giải, ví dụ như tại sau luôn luôn đến lúc ra khỏi cửa thì mới muốn đi vệ sinh, ví dụ như tại sao nhận nhiệm vụ rồi thì mới phát hiện ra không kiếm được quái, ví dụ như tại sao mỗi lần thức ăn trong nhà ăn cứ đến phiên bạn thì lại hết sạch, lại ví dụ như có một ngày tấm chăn của bạn biến thành người mở miệng nói chuyện.
3 CHƯƠNG 3.
Hoa xuân đã hết hay chưa, còn như thu nguyệt bao giờ sẽ thôi? Chuyện xưa nhiều ít đã rồi, mấy ai biết được trong đời là bao. Đêm qua có tiếng lao xao, gió tây rẽ lối dẫn vào tiểu lâu4.