21 Đến ngày thứ hai, Hà Thụ mang theo món quà mới mua đi đến công ty, đây là cái quần bò bình thường không thể bình thường hơn, trên đầu gối là kiểu tạo vài lỗ hổng theo thịnh hành, cần xẻ thì xẻ, chung quanh còn có các tua vải, đó là màu mà Hà Thụ thích, không phải màu da bò, mà là quần xanh da trời phía trên còn có chút trắng trắng.
22 Hà Thụ ở trong lòng run rẩy cơ hồ nói không ra lời, cảm giác được cái đầu của Tô Mạch ở phía sau chôn ở trên đầu vai hắn, tay Tô Mạch như gió thổi ở bên ngoài, có chút lành lạnh, chính là thời điểm ôm mình, bản thân giống như bị phỏng, một hồi một trận đau đớn.
23 Hà Thụ có thể vĩnh viễn cũng sẽ không quên ngày đó, trước hừng đông hai mươi phút, hai người đã từ khu nhỏ đi ra, một trước một sau mang dép lê đi trên đường.
24 Hà Thụ cúi đầu, đợi một hồi, thấy Tô Mạch cũng không đáp lại, liền hiểu rõ. Tô Mạch tuy bên ngoài chiếu cố hắn như thế nào, nhưng chung quy vẫn không thích nam nhân, bất quá cả hai đều cần tìm lẫn nhau, cho nên gắn lại một chỗ.
25
Tô Mạch trở mình nhìn danh bạ thật lâu, cuối cùng cũng tìm tới số điện thoại của Hà Thụ.
Y cảm thấy việc bày tỏ với người này rất đặc biệt, nếu sớm biết rằng muốn tiến tới, lúc ấy cần gì phải như vậy.
26 Tô Mạch sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng Hà Thụ đang nói cái gì. Trong lòng y hiểu được, Hà Thụ trong phòng làm việc vốn không có cái gọi là đồng sự, mắt thấy Hà Thụ phải đi, từ nay về sau cũng không gặp lại, thế là không cần bận tâm nữa, nhất định sẽ chỉnh hắn một hồi, đứa ngốc này còn không biết còn nghĩ rằng sẽ giữ lại gì đó.
27 Tô Mạch ở bên ngoài hóng gió cả một buổi tối, ngày hôm sau lúc trở về, Hà Thụ đã đi tới công ty, lưu lại bữa sáng ở trên bàn, trên cái đĩa có vài món ăn, nhấc lên có thể thấy vẫn còn hơi nóng.
28 Hà Thụ cảm thấy được thế giới của mình ở giây phút kia sập đổ, phút chốc liên tục, từng mảnh nhỏ bị vỡ tan. Thật vất vả mới đem được cảnh vật đang biến mất tung tích rầm rộ trước mắt đông lại, đầu tiên là một phiến đỏ, lại sau đó là một phiến đen, mở to hai mắt tìm không thấy tín hiệu, nhìn quanh không ai giúp, phòng thủ trống rỗng, sức người không thể theo kịp.
29 Thời điểm Hà Thụ ầm ầm bỏ đi Tô Mạch liền bừng tỉnh, đụng ngã ghế dựa, đụng ngã cái bàn, y mở cửa, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo. Y cũng không biết vì sao muốn đi tìm, không biết vì sao bản thân lại khổ sở, vì cái gì đau đến không thể hô hấp.
30 Hà Thụ kỳ thật hôn mê không lâu, buổi tối trên giường bệnh đã tỉnh lại. Hắn nhìn trần nhà trắng xóa, có cảm giác không tìm được phương hướng, rồi cảm giác toàn thân bị nghiền nát đem thần trí trở về, làm hắn hơi nhíu mày.
31 Hà Thụ không mục đích đi trên đường. Xương sườn truyền tới từng đợt đau đớn, buông tay, vết máu lớn kia liền để lộ trước mặt người khác, mà Hà Thụ lúc này như tảng đá lớn vô tình rơi xuống sông, bình tĩnh chết lượng.
32 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Uống nước đi. ” Hà Thụ ngồi đối diện nam nhân kia, người đó bắt chuyện trước, cũng không có biểu tình gì khác thường, đem một ly nước lên bàn trà được làm bằng những thùng cũ.
33 Hà Thụ nghe xong lời này, do dự một chút, mới hỏi: “Sao lại nói vậy?” Thích Mộ Thương cúi đầu ăn vài hớp cơm, rầu rĩ nói: “Sao cái gì, kẻ có tiền đều không phải thứ tốt.
34 Đó là lần đầu tiên Hà Thụ nhìn thấy phòng vẽ tranh của Thích Mộ Thương, cho dù sau này hắn nhìn rất nhiều lần, vẫn không thể nào quên được cảm giác lần đầu tiên.
35 Hà Thụ có tật xấu là hay say xe, chính là sau khi lên xe, đầu sẽ mơ màng trầm trầm đau. Chạy xe nhiều vòng, hỏi vài con đường, cuối cùng ngồi trong một ngôi nhà trệt bình thường, nói tên Thích Mộ Thương ra, uống trà thiết Quan Âm trong cái ly nhựa, cẩn thận uống, sợ uống một hơi sẽ hết sạch chỉ còn lá trà.
36 Phát hiện Thích Mộ Thương trốn đi là vào giữa trưa ngày hôm sau, khi đó Hà Thụ vừa mới tỉnh ngủ, cả người trầm trầm mơ màng, giống như trong nồi lẩu bị xoay vài vòng rồi vớt ra, mỗi tế bào thần kinh đều đau đớn kêu gào, mỗi một nơi trên cơ thể đều trở nên rất đau, đầu đau như muốn nứt ra, trong lòng không hiểu sao lại rơi vào tình cảnh nóng nảy đầy cực đoan.
37 Hà Thụ phải tốn thời gian rất dài để quên bài nhạc này, thẳng đến khi nghe tiếng bước chân không thể đến gần hơn nữa, hắn mới hiểu được cái gì, rồi mới luống cuống tay chân tìm cách tắt đi, đợi đến lúc tiếng nhạc im bặt, cước bộ cũng ngừng lại, Hà Thụ ngơ ngác nhìn đôi giày trước mặt kia, sửng sốt một hồi, rồi mới khom người, bưng kín mặt.
38 Hà Thụ bị Tô Mạch mang về nhà kia, hắn ở cùng Thích Mộ Thương tại nơi đó lâu như vậy, sớm đã thành thói quen sống trong ánh đèn đầy u ám, hoặc là trong bóng đêm yên tĩnh sờ soạng, nhìn ánh đèn trắng từ tầng hầm đen tối xuyên qua từ khẽ hở của cửa sắt, sống yên ổn với nhau.
39 Hà Thụ bị dọa nói không ra lời, chỉ muốn đem vật kia vứt ra, kết quả Tô Mạch đi về phía trước vài bước, nhìn trước gương có cái bọc nhỏ đang mở kia, đem giấy cuộn nhặt lên, nhìn bột phấn màu trắng ở đầu ngón tay, sắc mặt xanh lại trắng, trắng lại xanh, một hồi lâu, y nổi giận gầm lên một tiếng, xách Hà Thụ đang nằm trong bồn tắm ra, Hà Thụ nhìn gói thuốc trong tay rớt xuống mặt nước, trong chốc lát liền thấm nước vào, chậm rãi chìm xuống, một câu cũng không nói ra được, thân mình bị bắt rời khỏi nước ấm, bị gió lạnh thổi qua, nổi lên một tầng da gà, không ngừng run rẩy.
40
Tô Mạch im lặng thật lâu, y dường như có rất nhiều điều muốn nói, đều nghẹn trong cổ họng không nói nên lời, cuối cùng y rít hỏi một câu: “Vì cái gì? Vì cái gì lại phá hư bản thân như vậy?” Tô Mạch chậm rãi khom thắt lưng, thử dùng sức vặn bung tay Hà Thụ ra, y hỏi: “Vì cái gì không quý trọng bản thân?”
Mặt Hà Thụ trắng bệch, cái gì cũng không nói, chính là liều mạng ôm chân Tô Mạch, run nhè nhẹ, môi không có một tia huyết sắc, Tô Mạch đột nhiên mạnh mẽ dùng sức, đem tay Hà Thụ từ trên quần mình vẫy xuống, hét lớn một tiếng: “Con mẹ nó cậu dính thứ không nên dính như thế! Cậu có thể có một chút tiền đồ không!!!!” Mặt Hà Thụ rơi lệ, hắn nói: “Tôi nếu không có tiền đồ, tôi cũng không biết vì cái gì ra như vậy, Tô Mạch, tôi cầu anh không cần lo cho tôi, tôi cũng cầu anh không cần không để ý tới tôi… Tôi không biết mình xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết mình sắp điên rồi… Tô Mạch, giúp giúp tôi, cứu cứu tôi…”
Tô Mạch mặt xanh mét, nói: “Tôi có thể giúp cậu đây! Tôi sao có thể cứ cậu đây!! Cậu nói — Tôi có thể ra sao đây! Cậu muốn tôi quỳ xuống sao, Quỳ xuống van xin cậu, cầu cậu sống có chút tiền đồ! Cậu cố gắng làm người! Cầu cậu tự mình cố gắng tự lập?!”
Hà Thụ khóc nói: “Anh không cần như vậy, tôi cũng không muốn.