21 Ở xã hội hiện đại, dù đi làm mới được hai năm nhưng Ngọc Tử đã quen với việc lăn lộn, hạ giọng khép nép. Căn bản nàng cũng không biết, sau khi mình suy xét thời thế, quyết định rời đi đã được ca nô nọ coi là sự cao sang mà chỉ có người biết chữ mới có.
22 Nàng thực sự rất muốn kiếm được đao tệ. Hai cha con giờ đều không một xu dính túi, Ngọc Tử thực sự rất lo lắng, chút bệnh nhỏ cũng có thể mất mạng mất.
23 Ngọc Tử chạy về phía phụ thân. Thấy Ngọc Tử bình an vô sự, cả người ngay cả mồ hôi, bùn đất cũng không vương thì Cung vui vẻ cười ngây ngô. Trên mặt Cung vừa là máu, vừa là nước mắt vừa cả mồ hôi, hơn nữa vẻ mặt nhăn nheo, nụ cười này càng khiến khuôn mặt thêm nhăn nheo, trong ánh lửa bập bùng, khó coi như ma quỷ.
24 Trên thực tế, giọng nói của người nọ rất dễ nghe, Ngọc Tử nghe xong, bất giác quay đầu lại, theo tiếng nhìn qua. Một võ sĩ mặc áo ngắn màu đậm đi tới bên cạnh Ngọc Tử, chỉ thấy hắn ta hơi cúi đầu, tay chắp lại, rất lễ phép, khách khí nói: “Tiểu nhi, công tử nhà ta ời.
25 Tối qua, trời lại đổ mưa to. Như bình thường, công tử Xuất lại cùng mọi người nhảy múa điệu múa trừ tà, lại được ánh lửa hừng hực sưởi ấm cả đêm, mọi người đều bình yên vô sự.
26 Công tử Xuất vừa nói xong, vị hiền sĩ đứng sau hắn, đầu đội mũ lại lắc đầu đáp: “Công tử nói sai rồi. ”Hiền sĩ nọ nhìn theo bóng Ngọc Tử rời xa, khinh thường nói: “Loại tiểu nhân này luôn coi chữ lợi lên đầu.
27 Công tử Xuất nhìn xuyên qua rèm xe, thấy Ngọc Tử như con gà gỗ đang ngơ ngác, sắc mặt xanh mét, hai tay chắp lại thì hắn bật cười lớn. Nụ cười này khiến hai mắt hắn vốn đã như ngọc lưu ly, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại càng thêm rạng rỡ, sóng mắt lấp lánh.
28 Ngọc Tử về đến doanh trại, lúc này mọi người đã sửa soạn lại hành lý, vội vàng khởi hành. Nàng vừa chạy tới, một kiếm khách thành Tằng đã hô lớn: “Thằng nhóc, sữa rất ngon”.
29 Một tiếng lao xao, công tử Xuất vén màn xe lên. Hắn ngồi thẳng, nhìn Ngọc Tử chằm chằm. Mà lúc này, vị hiền sĩ ngồi cùng xe với hắn trầm giọng quát: “Thằng bé này nói rất có lý, xin chư quân hãy cảnh giác!”“Vâng!”Trong tiếng vâng vang dội của các kiếm khách, công tử Xuất vẫn nhìn thẳng Ngọc Tử.
30 Đúng lúc này, một tiếng quát đầy phẫn nộ, cực kỳ chói tai truyền đến, “Thằng bé kia, sao một miếng ngọc ngươi cũng không cầm cho vững được?”Giọng nói này vô cùng phẫn nộ, vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng!Ngọc Tử quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đã đỏ ngầu kia! Ánh mắt này khi nhìn vào nàng thì chất chứa cả sự giận dữ khó mà nói hết! Như thể nàng làm vỡ mỹ ngọc của kiếm khách nước Tề này vậy.
31 Đoạn đường này rất thuận lợi, đi nửa tháng, thành Lỗ dần xuất hiện trước mặt. Từ sau hôm đó, Ngọc Tử không gặp lại công tử Xuất. Có đôi khi, nàng nhìn đám kiếm khách vây quanh xe ngựa của công tử Xuất thì lòng lại nghĩ: Cũng không biết vị đại quý tộc, đường đường là thái tử nước Triệu, mục đích của hắn rốt cuộc là ở đâu?Hôm nay, thương đội đã tới thành Lỗ rồi.
32 Nhìn cánh cổng thành quen thuộc, Cung thở dài một tiếng, Ngọc Tử cũng ngửa đầu nhìn cánh cổng thành cao lớn, lòng thầm nghĩ: Sau này khi ở nhà sẽ làm sữa rồi mang ra ngã tư đường bán.
33 Cung thực sự rất phẫn nộ, ông hét lên một tiếng chói tai, trường kiếm vung lên, cả người lẫn kiếm nặng nề đánh về phía Á. Á đã đề phòng từ trước. Trong lúc Cung nhào tới, hắn rút trường kiếm bên hông ra đỡ lại.
34 Á ngẩn ngơ. Hắn nhìn Ngọc Tử si ngốc, trong ánh mắt là vẻ mê mẩn, khát vọng. Tựa như vẻ ngạo mạn này của nàng khiến cho hắn rất hài lòng, tim như chấn động mạnh.
35 Á ăn vài miếng thịt chó rồi, xé một miếng thịt từ đầu chó, nhét vào tay Ngọc Tử. Miếng thịt đầy dầu mỡ, trên đó còn rất nhiều lông chó, cứ như thế nằm trong lòng bàn tay bé nhỏ của nàng.
36 Đây là bàn tay cực thon, cực trắng, chỉ nhìn bàn tay này đã đủ khiến mọi người không dám thở mạnh, theo trực giác, phải là quý tộc thực sự mới có được bàn tay thế này.
37 Ngọc Tử lui về phía sau. Nàng đưa mắt nhìn xe ngựa của công tử Tử Đê, không nhanh không chậm đang đi về phía trước. Ngọc Tử cúi đầu suy nghĩ. Chỉ chốc lát sau, giọng nói khàn khàn của Cung vang lên từ phía sau nàng: “Con ta lại đang nghĩ gì?”Ngọc Tử vội quay đầu lại, nàng nhảy lên xe lừa, ngồi bên cạnh phụ thân, nhìn ra phía trước, thấy không có ai để ý tới mình thì tới gần Cung, thấp giọng nói: “Phụ thân, công tử Tử Đê bảo con rửa mặt rồi đi gặp hắn!”“A!”Cung hoảng sợ, mặt tái nhợt, vội nói: “Chuyện này, chuyện này phải làm sao đây? Vạn nhất hắn thấy con là nữ nhi, liệu có nghĩ rằng chúng ta lừa gạt hắn?”Người ở thời đại này luôn coi tín nghĩa là một trong những đức tính tốt đẹp nhất của con người.
38 Sự khác lạ bên này đã kinh động tất cả các kiếm khách, bọn họ đều quay đầu lại nhìn cảnh này. Trong sự an tĩnh khác thường này, công tử Tử Đê đang nhìn Ngọc Tử chăm chú.
39 Công tử Tử Đê đang đánh đàn. Dưới ánh trời chiều, trên thảm gấm dày trải giữa thảo nguyên là mấy chiếc bàn. Hắn ngồi trên thảm, khuôn mặt tuấn mỹ hơi cúi xuống, mái tóc dài xõa tung bên má, lông mi dài hơi chớp, môi hơi bĩu lên, vừa rất nghiêm túc mà lại cũng thật trẻ con.
40 Trong cảnh ngựa xe như nước, cửa thành rộng mở, có mấy cỗ xe ngựa đang chạy ra. Vừa thấy mấy chiếc xe ngựa này, mọi người đều vội nhường đường, tránh qua hai bên vệ đường.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120