81 Công tử Tử Đê hai tay nâng lên cao, nhìn về phía Ngọc Tử, cung kính mà nói: “Lời tiên sinh dạy, quý hơn vàng. Tử Đê từ cung Tề trở về, sẽ lấy mười phần để đền đáp ân huệ của tiên sinh.
82 Ngọc Tử giờ này đã về tới trắc điện. Sau khi chuẩn bị cho phụ thân, trong thời gian ngắn này, Ngọc Tử vẫn không thể nào vui vẻ mà chính là bất an. Công tử Tử Đê kia, năng lực bình thường, thân ở địa vị cao, lại có dáng vẻ đẹp như vây, thật sự không phải một chủ tử tốt để nương nhờ.
83 Đối mặt với ánh mắt nén giận của Hàn công chúa, nụ cười trên mặt của Ngọc Tử cuối cùng cứng lại. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt u oán mà nhìn công tử Xuất.
84 Hàn công chúa chạy đi, hai mĩ cơ khác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Một mĩ cơ khí chất rất đẹp vội vàng lui ra sau, quỳ xuống trước mặt công tử Xuất, cúi đầu xuống vội vàng nói: “Công tử chớ trách.
85 Tuy rằng công tử Xuất lấy câu ‘Dựa vào nhan sắc của nàng, muốn lên giường của ta, còn thiếu một bậc’ khiến Ngọc Tử rất mất mặt, nhưng nàng cũng an tâm hơn Mắt thấy công tử Xuất dưới sự hầu hạ của các thị tì, tháo thắt lưng, chuẩn bị đi ngủ.
86 Ngọc Tử vừa đi vừa cúi đầu, nét mặt toả sáng mà đi tới căn nhà gỗ đã thuê cho Cung. Nhà gỗ ở đây cũng giống cửa hàng bên ngoài, là từng dãy từng dãy, liên tiếp nối liền suốt hai mươi mấy gian, rộng khoảng một hai trăm mét vuông, không có tiểu viện để đậu xe lừa, ngựa.
87 Mĩ cơ nói tới đây, thản nhiên cười nói: “Thái tử yên tâm, thiếp gặp Lỗ cơ, nhất định sẽ xin lỗi nàng. ” Mĩ cơ này rõ ràng là Ngô Tụ. Tề thái tử còn đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử, hắn nhíu mày, ánh mắt như ngưng đọng.
88 Giọng nói này vừa truyền đến, Hàn công chúa ngây dại. Ngọc Tử đau khổ nhắm mắt lại. Một bóng dáng tuấn mỹ cao lớn, chậm rãi đi về phía hai con gà ngu ngốc đầy vẻ uy hiếp.
89 Hắn lẳng lặng mà nhìn Ngọc Tử, hỏi: “Trước khi mọi người chưa kịp làm theo? Tại sao?” Ngọc Tử thanh thúy đáp lời: “Phương pháp làm sữa đơn giản, đợi mấy ngày nữa, sẽ có người thông minh ngộ ra cách làm.
90 Ngọc Tử cứng người. Nàng chỉ cảm thấy môi nàng bị một ngón tay lạnh lẽo thô ráp đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, chỉ cảm thấy hơi thở mà hắn thở ra, ấm áp và mơ hồ.
91 Không thể không nói, lời nói của Ngô Tụ chân thành khiến kẻ khác phải động tâm. Đáng tiếc, Ngọc Tử không phải là Lỗ Kiều Kiều trước kia nữaTrong sự mong chờ của Ngô Tụ, Ngọc Tử chậm rãi lắc lắc đầu.
92 Chỉ nhìn thoáng qua Á, Ngọc Tử theo phản xạ vội cúi đầu, lặng lẽ lui ra sau đám đông. Trốn trong đám đông, Ngọc Tử dừng bước đứng nhìn Á. Trước kia, nàng thật sự không có hảo cảm với Á nhưng từ khi tới Lâm Truy rồi, nàng bị mua đi bán lại nhiều lần, nếm đủ chua xót, mỗi khi đêm vắng người, còn có đôi khi nhớ đến ánh mắt Á nhìn nàng.
93 “Dạ!” Trong tiếng đáp lời rõ ràng là một Ngọc Tử không dám tin vào mắt mình. Công tử Xuất chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Ngọc Tử nói: “Ngọc cơ, cho ngươi ba tháng, đợi đến tháng ba sang năm, ngươi phải đem cho ta một trăm lượng vàng!” Hắn thản nhiên mà bổ sung: “Không được bán sữa.
94 Thái tử Tề lạnh lùng mà nhìn Ngọc Tử chằm chằm, nặng nề khẽ quát, “Lỗ thị, ngươi nói chuyện với ta như vậy sao?” Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp.
95 Các thị tì qua lại không ngừng trên đường nghe được tiếng cười bất chợt này của nàng đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía nàng. Đêm nay, đến rạng sáng khoảng canh ba giờ sửu công tử Xuất mới quay về tẩm điện, Ngọc Tử ở trong phòng buồn ngủ sắp chịu không nổi, vội vàng thay quần áo cho công tử Xuất.
96 Sau một hồi trầm ngâm, giọng nói của công tử Xuất truyền đến, “Sau này, khi có tiệc trong phủ, không được tùy tiện đi lại. ” Trời, không lẽ ngay cả chuyện thông dâm của Ngô Tụ mà hắn cũng biết sao?Ngọc Tử thoáng ngây ngẩn rồi ngẩng đầu lên.
97 Đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh cho tất cả mọi người. Các thị tì đều cúi đầu, chậm rãi rời đi. Ngọc Tử cũng ngẩng đầu, đáp, “Vâng!”Công tử đúng là đại nhân đại lượng, hắn không tính toán so đo với lời nói của nàng.
98 Ngọc Tử nhẹ nhàng vái một cái, giọng giòn giã mà trả lời: “Thiếp có phải là người tầm thường hay không, công cứ (đã giải thích ở chương 98) hỏi là biết.
99 Xe ngựa chạy qua một con đường rồi tới “Bách công cư tứ” (nôm na nghĩa là cửa hàng của những người làm nghề thủ công), chính là con đường tập trung những người làm nghề thủ công nhỏ lẻ.
100 Bàn tay đang cầm quân cờ của công tử Xuất khựng lại. Hắn quay đầu nhìn Ngọc Tử. Ngọc Tử cúi đầu, cung kính cầm cuốn thẻ tre kia, nói: “Trăm lượng vàng đã được đưa vào phủ, đây là sổ sách, xin công tử xem qua.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 95