121 Hương thơm của thức ăn xông vào mũi.
Nhìn thấy khay đồ ăn tràn đầy hương vị kia, bụng Ngọc Tử vốn đang đói liền nhanh chóng kêu réo ầm lên.
Nàng xoay người, bước từng bước tới gần.
122 Xuất cung ư?
Trong lòng mừng như điên, tuy nhiên Ngọc Tử vẫn có chút do dự: Nàng đâu phải là sắc nước hương trời gì, giờ lại còn đang mang thai, sao hắn có thể coi trọng nàng chứ?
Ngọc Tử nhìn công tôn Trữ, mắt hạnh trong suốt, thanh âm run rẩy kích động: “Thiếp, thiếp có thể xuất cung ư?”
Trong lúc nàng mong ngóng câu trả lời, công tôn Trữ nhìn nàng đầy thương tiếc, “Cơ là do công tử Xuất đưa vào trong cung, Trữ ta vô năng, không thể đưa cơ rời khỏi nơi đây được.
123 Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Trong chốc lát, xe ngựa đã đi tới một con phố khác. Nhìn con phố quen thuộc này, Ngọc Tử thấp giọng nói: “Phụ thân thiếp ở đây.
124 Khi gà gáy canh ba, hai cung tỳ kia mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, sắc mặt các nàng liền đại biến vì phát hiện ra, bản thân cả hai nàng đều bị trói chặt lại bằng dây thừng, miệng thì bị nhét đầy giẻ, không thể nói chuyện được.
125 Ngọc Tử cảm thấy cuộc sống của mình có chút nhàn nhã hơn.
Chạy tới chạy lui cả ngày, Ngọc Tử không thấy bóng dáng của kiếm khách của công tôn Trữ cũng như của Thái tử đâu nữa, mọi thứ lại yên ắng như trước đây, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
126 Thanh âm của kiếm khách kia vừa thốt ra, giọng nói kích động của Ngọc Tử từ trong sân đã truyền tới, “Là, là đón ta hồi phủ?”
“Đúng vậy. ”
“Kẹt…” tiếng cửa nặng nề mở ra, Ngọc Tử với mái tóc xõa trên bờ vai, khuôn mặt ửng hồng xuất hiện trước mặt mọi người.
127 Ngọc Tử sau một hồi thổn thức nghẹn ngào cũng đã chậm rãi yên lặng trở lại. Nàng có chút xấu hổ, cứ dán mãi mặt trên cổ công tử Xuất không chịu buông ra.
128 Phụ thân và con gái đi vào bên trong cửa hàng. Sau khi hàn huyên vài lời như thường lệ, Ngọc Tử nghe thấy tiếng Cung thở dài vài lần, không khỏi kinh ngạc, nàng hỏi cha: “Phụ thân, có chuyện gì làm người buồn bực vậy?”
Cung đáp: “Đã xảy ra việc gì đó không hay, con cũng không biết ư?”
Ngọc Tử vội quay đầu lại, tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói, Tề thái tử vì một phụ nhân đã sai người đi hành thích một vị công tôn, vị công tôn kia biết được chuyện, không cam lòng liền phái người tới đốt phủ Thái tử.
129 Bốn mắt nhìn nhau.
Ngọc Tử giật bắn mình, theo phản xạ lùi đầu về sau. Ngay sau đó, nàng thấy làm vậy không ổn, hơn nữa, nàng trốn thế nào cũng không trốn được cả đời.
130 Đêm này, công tử Xuất bận rộn tới tận gần sáng, đến giờ Sửu công tử Xuất mới để cho chúng thị tì hầu hạ mình đi ngủ. Nhìn thấy hắn đã nằm xuống tháp nghỉ ngơi, Ngọc Tử mới thở ra một hơi, vội vàng như trước đây, nằm xuống tháp của mình đánh một giấc ngon lành.
131 Ngọc Tử vui mừng tới mức phát cuồng. Với lời này của công tử Xuất, từ nay về sau, hắn sẽ không đem nàng cho bất kỳ kẻ nào nữa. Hắn, hoá ra hắn đã đáp ứng lời thỉnh cầu lúc trước của nàng!
Ngọc Tử vội vàng chuyển mình tới trước mặt công tử Xuất, sau khi tự mình rót cho hắn một chén rượu, nàng đứng lên, cúi đầu đi tới trước mặt Tề thái tử.
132 Đột nhiên, công tử Xuất vươn tay ra nâng cằm của nàng lên, nhìn thấy khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng của Ngọc Tử thì nháy mắt vài lần, khóe miệng bất giác cong lên.
133 Công tử Xuất hít một hơi, nhanh chóng vươn tay phải cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tử, kéo nàng về phía mình. Trong nháy mắt, Ngọc Tử đã rơi vào trong vòng tay vững chãi của hắn.
134 Lưu ý: Chương này có cảnh H, các bạn dưới 16 tuổi cân nhắc trước khi đọc.
Đáp lại lời của nàng, công tử Xuất liền đưa tay vỗ mạnh. Hắn vung tay lên, vỗ thật mạnh hai cái lên mông nàng.
135 Sáng hôm sau, khi thức giấc, Ngọc Tử thấy chỉ còn một mình mình nằm trên giường. Nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, vừa ngồi dậy, vỏ chăn cũng theo đó mà tuột xuống, vây quanh eo nàng.
136 Không khí trong trúc uyển càng lúc càng thêm trầm trọng.
Ngọc cơ bị sảy thai!
Các thực khách chứng kiến cảnh tượng trước mắt, phần váy phía dưới hạ thân của Ngọc Tử thấm đầy máu tươi, không cần đại phu đến đây, bọn họ cũng đều rõ ràng tình trạng hiện tại như thế nào.
137 Lúc này chỉ cách trận đại chiến giữa quân nước Tề và liên quân Tần – Lỗ còn có một tháng nữa, công tử Xuất vừa tiếp nhận nhiệm vụ của Công Tôn Trữ, ngàn việc vạn sự đều phải xử lý xong trong vòng một tháng này.
138 Ngọc tử giơ tay lên ngăn cản môt thực khách đang muốn bước lên định giải thích. Nàng bước lên phía trước một bước.
Ngọc Tử chắp tay hướng về phía Nam phu nhân, nhưng lại không để ý tới nàng ta, mà hướng về phía cô gái che mặt ở phía sau, cất giọng ngạc nhiên hỏi: “Vị kiều kiều này trông thật quen mắt.
139 Đối mặt với nghi vấn của Tề thái tử, công tử Xuất chỉ mỉm cười, đáp lời: “Chỉ là dùng đúng người đúng việc mà thôi!”
Tề thái tử mím mím vành môi mỏng, hai mắt gắt gao nhìn về phía Ngọc Tử.
140 Trong chốc lát, những tiếng xì xào bàn tán đều vang lên tứ phía.
Mấy du hiệp nhi kinh ngạc khi nhìn thấy Cung, vừa nghi hoặc vừa nói: “Kia chẳng phải là Cung đấy sao?”
“Chà chà! Á tới thành Lâm Truy đã lâu mà chẳng có tin tức gì, mà cái lão Cung kém cỏi kia lại được phú quý như vậy?”
“Hừ! Phụ nhân bên cạnh Cung kia, các ngươi đã thấy qua chưa? Đó chính là nữ nhi mà hắn nhặt được, Ngọc đó.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 61