101 Ngọc Tử suy nghĩ một chút rồi chia vàng ra làm hai phần. Bảy lượng vàng lúc đầu nàng giấu ở dưới viên ngói của mái hiên nhà gỗ nàng đã từng ở. Nhưng nếu công tử Xuất đã biết nàng giấu vàng, nơi đó không thể giấu tiếp nữa.
102 Lúc này, một thực khách chắp hai tay, cao giọng nói: “Công tử, chúng ta đi thôi. Tề Ngụy Lỗ, ba nước cùng đánh Tề. Tề khó giữ nổi bình yên. Chúng ta là người Triệu, hà tất ở lại nơi xui xẻo này?” Lời của thực khách kia vừa xong, một thực khách khác cũng đứng lên, cao giọng nói: “Đúng đúng, đây chính là lúc chúng ta có thể rời đi.
103 Công tử Xuất cầm cốc rượu trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm. Một thực khách đi đến. Hắn ngồi xuống bên cạnh công tử Xuất, cười nói: “Lòng người ở Tề đã hoang mang.
104 Chỉ có điều khi nhìn thấy Ngọc Tử đến, những hành động, tiếng cười nói của mọi người đều dừng lại. Khi Ngọc Tử thoáng chút nghi hoặc, các xe ngựa ở trong sân đều di chuyển.
105 Edit: Yan PurpleBeta: Heo conDưới ánh mắt chăm chú của hắn Ngọc Tử cúi đầu, nàng nhẹ nhàng cúi chào, nói: “Quyền quý trong thiên hạ, ai mà chẳng được quỷ thần chiếu cố đặc biệt, thiếp chỉ là một phụ nhân, không dám nhận lời khen này.
106 Thương nhân to béo ngồi ở phía sau Ngọc Tử đang cười lớn, ” Lợi nhuận của châu báu quả là không ít. Nhưng mà Tề quốc sắp xảy ra đại chiến, lúc này vẫn nên tích trữ trâu ngựa lương thực, kim thiết cung nỏ mới đem đến lợi nhuận tốt nhất.
107 Làm ấm giường cho ta đi!Làm ấm giường cho ta đi!Đôi môi mềm mại của hắn đã che phủ lấy đôi môi nàng, mang theo hơi thở ấm áp, giọng nói khàn khàn của hắn phun ra từ cuống họng, nóng bỏng!Công tử Xuất động tình!Chưa từng có thời khắc nào giống như hôm nay, Ngọc Tử rõ ràng cảm nhận được, hắn động tình.
108 Ngọc Tử lặng lẽ đảo mắt, nhìn về phía nam nhân đằng sau màn che. Nơi đó truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, chầm chậm thật khẽ, người đang nằm trên giường không động đậy, Ngọc Tử làm sao có thể nhìn thấy được cái gì?Phải hơn một hai canh giờ, Ngọc Tử mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
109 Đi theo phía sau công tử Xuất, Ngọc Tử cùng hai nàng cơ kia bước vào đại điện. Công tử Xuất là một nhân vật mà bất kể đi đến chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm của đám đông.
110 Khóe miệng Ngọc Tử cong lên, cười lạnh một tiếng ở trong lòng. Khi thấy nàng cười lạnh, ánh mắt của thái tử Tề càng thêm lạnh lẽo. Sau khi nhìn chằm chằm Ngọc Tử quan sát hồi lâu, hắn quay đầu, nhìn về phía quý nữ kia và Lĩnh.
111 Lĩnh im lặng. Hắn cúi đầu, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Bây giờ, câu nói của Ngọc Tử khi nãy không ngừng vang lên bên tai hắn, “Vị kiều kiều này, Lĩnh có thể đi đến ngày hôm nay hẳn cũng không phải là người có tính tình tùy tiện, sao có thể trở nên hồ đồ như vậy được.
112 Tất cả các thanh âm dường như biến đâu mất. Trong nháy mắt, như thể có một loại lực đạo thần bí nào đó đem tất cả các thanh âm đều rút đi.
Trong không gian yên tĩnh ấy, máu trước ngực Mật vẫn chảy không ngừng, tạo nên một thanh âm vô cùng rợn người.
113 Dưới ánh đuốc bập bùng, một cỗ xe ngựa rời khỏi cung điện của Tề vương.
Ngọc Tử yên lặng quỳ bên cạnh tháp ngồi của công tử Xuất đã được một lúc khá lâu.
114 Mùa xuân, hôm nay là một ngày nắng đẹp, tuy nhiên các cây cối trên đường vẫn trơ trụi lá, một màu xam xám như khói bụi giữa thiên đường và trái đất vậy.
115 Tề vương hậu ngây người. Nàng ta trừng mắt nhìn Ngọc Tử một hồi lâu, sau đó mới hít một hơi, vội hỏi: “Thực là vậy ư?”
Ngọc Tử mở hai mắt to tròn vô tội, rất là ngượng ngùng gật đầu.
116 Lời của công tử Xuất “Vừa gặp Tề vương hậu, nàng liền thừa nhận đã mang thai?” có ý tứ gì đó.
Thực khách râu tóc xám bạc nọ nhíu nhíu mày. Hắn chậm rãi rời khỏi tháp, hướng công tử Xuất vái chào thật sâu, cất lời: “Chủ công, Cơ vừa mang thai, há có thể để cơ ấy ở trong cung? Chủ công hãy mau chóng đón cơ trở về, đối đãi tốt một chút mới được.
117 Trở lại trong điện, Ngọc Tử quay trở về ngồi trên tháp.
Nhìn những ngọn đuốc trông xa như những hạt đậu nhỏ lấp lánh, Ngọc Tử cúi đầu, để cho làn tóc tùy ý xõa xuống, che lấp khuôn mặt của nàng.
118 Võ sĩ nọ gật đầu, nói: “Mời cơ đợi một chút. ”
Tề vương hoang dâm, vui vẻ cùng cơ thiếp hoan hảo thâu đêm. Khi hắn ở chỗ này thì phu nhân cũng như cơ thiếp được tự do xuất nhập.
119 Tề thái tử nhìn Ngọc Tử, cất giọng ôn hòa, “Cơ sợ hãi sao. ” Giọng nói của hắn có chút ôn nhu.
Nếu là Lỗ thị kiều kiều trước kia, hẳn phải vô cùng cảm động?
Giờ phút này, trong tâm trí Ngọc Tử lại xuất hiện ý nghĩ như vậy.
120 Ngọc Tử mỉm cười nhìn mảnh gỗ đặt bên cạnh giường, mảnh gỗ trên viết ba dòng chữ đỏ thắm trong căn phòng u ám tản ra ánh sáng chói mắt.
Dù có chói mắt thì cũng chỉ là ở trong tẩm phòng của một cơ thiếp mà thôi.