1 Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng khiến cho trong lòng Hàn Tinh Y không yên. Cô ngồi bên bàn ăn không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng thầm rủa Diệp Dương, đã mười giờ đêm còn kiên trì muốn chạy đi mua bánh ngọt.
2 “Tích tắc… tích tắc… tích tắc…” Đồng hồ treo tường ở phòng bếp gõ mười hai tiếng chuông. Ngoài cửa sổ không còn nghe thấy tiếng sấm, tiếng mưa rơi cũng đã nhỏ dần.
3 Mười phút sau. “Uy, ông xã… Anh thật sự xuyên qua sao?”“Bà xã, thật xin lỗi khi phải nói với em, đây có thể là sự thật. Hiện tại anh ở trong một khu rừng, ánh trăng chiếu sáng, nhìn không thấy nhà cao tầng.
4 “Bà xã, rời giường chưa?”“Diệp Dương a, Đường triều rất nhiều đời, anh phải nói cụ thể một chút anh rớt xuống thể loại văn nào?”“Ách, bà xã, ý em là gì?”“Chính là, anh đầu tiên phải xác định rõ, anh đang ở ngựa đực văn, đam mỹ văn, hay ngôn tình văn a.
5 “Diệp Dương, em đột nhiên nhớ tới, sự nghiệp viết văn của anh thế nào đây a?” Hàn Tinh Y hỏi Diệp Dương. Bởi vì Hàn Tinh Y cùng Diệp Dương đều xuất thân từ cô nhi viện, kinh tế không đủ để họ học đại học, chỉ có thể đợi đến khi họ có khả năng độc lập thì mới học đại học ban đêm.
6 “Bà xã, anh đang tính lấy thân phận đạo sĩ đi vào Trường An!”“Đạo sĩ? Trường An?”“Đúng vậy, có thể dễ dàng tiếp cận những người có thân phận đặc biệt không phải là đạo sĩ sao? Hơn nữa làm đạo sĩ cũng có thể ngăn ngừa hữu hiệu số đào hoa.
7 “Tinh Y, rốt cuộc hôm nay anh cũng tới Trường An rồi. ”“Vâng, đã biết. ”“Bà xã? Tinh Y? Xảy ra chuyện gì sao? Mấy ngày nay nghe giọng của em thật không có tinh thần a?”“Không… Em chỉ là suy nghĩ…” Hàn Tinh Y cầm di động ngẩn người… Muốn hay không… Muốn hay không… Nói cho Dương.
8 “Bà xã, ngày hôm qua có nói tới… đứa nhỏ?”“Đúng vậy, ông xã… Mấy ngày nay em luôn do dự không biết có nên nói cho anh không, không ngờ lại không cẩn thận để anh phát hiện.
9 “Tiểu Y a, chăm sóc bản thân cho tốt… Có khả năng… Có khả năng anh không thể nhìn thấy cục sinh ra…”“Vẫn chưa có manh mối gì sao?”“Đúng vậy, hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ biết những ngày giông tố sẽ ra ngoài đi dạo, nhìn xem thử thiên lôi kia có nể tình mang anh trở về hay không.
10 “Tiểu Y, đã nghĩ ra cái tên nào cho cục cưng chưa?”“Ô. . . Còn chưa có, chỉ nghĩ ra nhũ danh. ”“Em cách ngày sinh không bao lâu, hẳn là có nghĩ đến vài cái tên chứ?”“Không, em hi vọng tên đứa nhỏ sẽ do anh đặt, xem như lễ vật anh tặng cục cưng được không?“Đúng vậy, tặng cho cục cưng một phần lễ vật, anh phải suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ cẩn thận, một cái tên phải dùng cả đời, không thể tùy tiện.
11 “Tiêu Y, thật vất vả cho em!”“Làm sao có thể vất vả, có Niệm Niệm đến bên cạnh em, em vui còn không kịp. ”“Anh cũng rất muốn thấy Niệm Niệm a. ”“Ông xã, anh nhất định có thể trở về, cùng Niệm Niệm cùng em… không bao giờ rời xa nhau nữa…”“Đúng rồi, anh đã nghĩ ra cho Niệm Niệm một cái tên rất hay nha.
12 “Tinh Y, một mình em…”“Diệp Dương, anh đang nói ngốc nghếch cái gì vậy, cái gì một mình?”“Nếu anh chết, một mình em phải chăm sóc tốt bản thân và Niệm Niệm.
13 Tối hôm đó Diệp Dương cố chấp chạy đi mua bánh ngọt là vì muốn chia sẻ niềm vui với cô. Chỉ có hai bọn họ, cùng ăn bánh ngọt, đây là nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của Diệp Dương.
14 Không nghĩ tới, chỉ là một lần ngẫu nhiên tùy hứng lại đổi lấy khoảng thời gian gần trong gang tấc mà xa cách biển trời. Diệp Dương thật sự muốn mua một cái bánh ngọt để cùng ăn với Tiểu Y mà thôi.
15 Theo ánh sáng mơ hồ, Diệp Dương tìm được một thôn trang ở chân núi. Diệp Dương thấy rõ, toàn bộ thôn này tuy sạch sẽ khang trang nhưng lại không có kiến trúc của hiện đại, trong lòng nghĩ tám phần bản thân đã xuyên không.
16 Chỉ mong khi ngủ dậy mọi việc đều khôi phục bình thường. Diệp Dương nằm trên giường bằng tấm ván gỗ cứng rắn đến mức đau xương cốt, sau đó lại bị con gà trống gáy rõ to đánh thức, ô… Đồng hồ báo thức trong nhà còn đáng yêu hơn âm thanh này… Lại nói, gà gáy, đã qua ngày mới rồi sao?Dùng một cây bút bi mang theo bên mình đổi lấy mấy lượng bạc cùng bộ quần áo của trưởng thôn rồi đi khỏi thôn, Diệp Dương không cầu phú quý, không mong đưa tay ra có thể hô mưa gọi gió, anh chỉ là muốn trở về thời đại quen thuộc kia mà thôi.
17 Sau hai ngày gian nan vất vả, Diệp Dương tìm được cái thị trấn mà trong miệng trưởng thôn nói là lộ trình chỉ có nửa ngày kia. Sau khi mua quần áo thay đổi bộ đồ vì va quệt nhánh cây mà đã rách nát như ăn mày kia, mua hai cái bánh bao cho đỡ đói, thanh tiền nhà trọ, Diệp Dương mới phát hiện, tiền trưởng thôn đưa không còn lại bao nhiêu, còn tưởng rằng trưởng thôn rất hào phóng nha.
18 Diệp Dương vừa đi vừa nghỉ đi về hướng Trường An cũng đã hơn một tháng, đại khái cũng hiểu biết về nơi này, lại phát hiện phương pháp để trở về hiện đại càng mờ mịt.
19 Diệp Dương tá túc ở một đạo quán, buổi sáng tính toán cáo từ cùng chủ nhân nhưng lại tìm không thấy hắn. Ra ngoài tìm kiếm, lại nghe thấy tiếng của đạo trưởng truyền tới.
20 Cứ như vậy, Diệp Dương tạm nhận đứa nhỏ kêu là đồ đệ Tiểu Bối. Lão đạo sĩ giữ họ ở lại thêm một ngày, ngày thứ hai khi họ ra đi thì tặng không ít lương khô cùng tiền bạc.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Năng
Số chương: 50