1 Thành phố đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng rực rỡ chói mắt, nhưng trong đêm lại không có bất kỳ một ngôi sao nào, tối mờ mịt một mảnh, giống như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.
2 Đầu năm 360 năm Thiên Long, lão tướng quân Phong Thanh Dương của Sở Vân quốc mất tích trong một đêm ly kỳ, tìm kiếm nhiều tháng không thấy tung tích, tiếp theo là 36 cấm vệ quân không cách gì điều động, lệnh bài cũng đi theo biến mất.
3 Thân thể Phong Thanh Dương cứng lại, nhìn Phong Vân Ngạo đang cố gắng che giấu sát khí, trong lòng cả kinh, một đứa bé mới 6 tuổi lại có sát khí như vậy.
4 Ban đêm, bầu trời tràn ngập một tầng sương, mùa xuân tháng ba mà lại xuất hiện loại thời tiết này làm cho người ta mê mang, ông trời cho dù có tự mình nắm trong tay cũng cảm thấy thương tâm mà lại bất đắc dĩ.
5 Trong mắt Phong Vân Ngạo nổi lên hàn ý, sát khí bên trong nháy mắt bắn ra bốn phía lại đột nhiên biến mất, nhìn nữ tử đứng kế bên phải Phong Chiến Quân, là tiểu thiếp vừa nói những lời kia.
6 Thân thể Phong Chiến Quân cứng lại một hồi, nhưng không có xấu hổ giận dữ, cũng không có làm bất kỳ điều gì để phai nhạt sát khí của nàng, điểm này làm cho trong lòng Phong Vân Ngạo hiện lên một tia nghi hoặc.
7 Trên giường là một vũng máu lớn, Phong Vân Ngạo cứng ngắt vươn tay ra, vuốt ve vết máu, vẫn còn ấm? Bi thương trong mắt rốt cuộc vẫn che giấu không được, nhưng nàng không có rơi lệ, sẽ không rơi lệ.
8 Hiện giờ bốn người nhìn Phong Vân Ngạo trên cây hồi tưởng lại, trong mắt tràn đầy sùng bái, nhưng mà dung mạo lãnh khốc Vân Trạch mở miệng nói: “Đáng tiếc, sau cùng người nào đó còn không có xoay người liền, rầm.
9 Phong Vân Ngạo đứng ở đó nhìn cửa phòng, cô không xoay đầu cũng khôn nói gì, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nhưng cũng che giấu không được tia lãnh ý, xoay người nhìn Phong Vân Nhã nói: “Hiện giờ nhị tỷ là một trong ba đại tài nữ, nói vậy là cực kỳ được sủng ái, càng hiểu biết nhiều lễ tiết, nói vậy tỷ tỷ nên đi thỉnh giáo nàng mới phải.
10 Phong Vân Ngạo cầm lấy tài liệu trong tay, từ từ đảo qua, thân thể dần dần lạnh lùng, khóe miệng lại giương lên một nụ cười lạnh, Tư Đồ gia!Phong Vân Ngạo nhìn trang đầu tiên trong tài liệu nói về tin tức Tư Đồ thái hậu của Sở Vân quốc, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ.
11 Phong Chiến Quân nhất thời hồi hồn, lại nghe được lời nàng nói, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, không biết là nên tức giận hay là xấu hổ. Nhìn nữ nhi nhà mình như cũ vẫn đang quan sát ông, ánh mắt đông cứng, không đợi mở miệng lần nữa, thân thể liền đông cứng tại nơi đó.
12 Yến hội này chỉ buổi tối mới có thể chân chính bắt đầu, Thanh Hương mới có thể chân chính xuất động, nhưng mà bây giờ mới chỉ là buổi sáng mà trong lâu đã ngồi đầy người.
13 Bên trong phòng thân thể Lam Ma cứng lại một chút, âm thanh cao thấp khó phân biệt, ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ, quả nhiên là Độc thần. Lúc này nam tử lãnh khốc ngồi trên giường nháy mắt đứng sau lưng Minh vương, lạnh lùng nhìn Phong Vân Ngạo.
14 Ở dưới kia mặc dù Vân Thanh không rõ ràng lắm một chưởng kia có bao nhiêu mạnh yếu, nhưng vừa nhìn liền biết nó có bao nhiêu cường đại, nếu đánh tiếp.
15 Đêm tối phủ xuống, sự chờ đợi làm ọi người càng thêm phiền não, nhìn Thanh Hương biến mất trước mặt mọi người, Hồng Ảnh cùng Lục Ảnh ép buộc áp chế xao động xuống, yên lặng chờ đợi.
16 "Đây là muốn làm dáng với bổn vương sao?” Trên mặt tràn đầy tức giận. Một góc trên lầu 2, một vị công tử mặc y phục hoa lệ, cầm cây quạt, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
17 Vân Trạch lạnh giọng quát lên một tiếng, vẻ mặt lãnh ý nhìn xuống bên dưới lầu 4, mặt nạ màu đen tăng thêm vài phần khủng bố, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm, ánh mắt thẳng tấp nhìn Lãnh Tử Yên ngầm đắc ý trong đám người.
18 Trong phòng, sắc mặt Lãnh Thiên Khải tối đen, nhìn Lục Ảnh ném Lãnh Tử Yên ra, lại nhìn tới Lãnh Tĩnh, còn có vài người khác, thân thể cứ như vậy cứng ngắt tại chỗ, nháy mắt lại khôi phục biểu tình ôn nhu.
19 Ánh mắt lạnh lẽo khát máu, chưa từng phẫn nộ như vậy, thấy qua rất nhiều nhưng mà cứ rành rành đánh chết một lão nhân còn sống, nói thật, nàng chưa từng thấy qua.
20 Tiếng nói làm cho người ta tức giận, mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ nho nhỏ với vẻ mặt băng lãnh, trên y phục trắng dính vài giọt máu, khóe miệng nhếch lên, từ từ tiến đến gần đại sảnh.