1 Tháng ba Dương Châu, hoa lê điểm trắng, cành liễu xanh non, cả thành trấn ngập tràn sắc xuân.
Bên đình Trác phủ, trong tòa lầu Minh Nguyệt, đối diện với vườn hoa lê trắng muốt.
2 Vừa bước khỏi lầu Minh Nguyệt, Liễu Xuân Nùng cũng không vội trở về phòng, mà đảo chân bước nhanh đến hậu hoa viên. Tiểu nha hoàn Lục Nhi chạy chậm đuổi theo: “Tiểu thư không định mặc thêm xiêm y sao?”
Liễu Xuân Nùng chỉ lướt đi nhanh, không đáp lại.
3 Chân bước khỏi lầu, nhìn hoa lê tàn rơi lất phất trong gió. Trên bậc thang còn vương vài cánh hoa Hải Đường, có sắc hồng như son, có cánh trắng tựa tuyết, nổi bật trên nền khóm lá xanh um dày đặc, tạo thành những đóa hoa màu chu sa kiều diễm ướt át.
4 Đàn cầm lại quay trở về lầu Minh Nguyệt, lai lịch lần này cũng giống như lần trước. Trác Dật Phi bỏ tiền mua cầm, Chu chưởng quỹ lại ra mặt làm tang sự cho khách trọ của mình.
5 Trong mơ màng, Trác Dật Phi nghe thấy có hai giọng nói đang trò chuyện bên tai hắn. Một giọng thì mờ nhạt như sương khói, một giọng thì êm ái như tiếng đàn.
6 Editor: Leo Sing
Trăm năm trước, ở Hầu phủ thời triều trước có một ái thiếp của Tạ Hầu gia tên là Dao Cơ. Rất yêu thích đánh đàn. Tạ Hầu gia liền tìm kiếm một nhạc công nổi danh thiên hạ đến phủ truyền dạy cho nàng.
7 Tại lầu Yên Vũ bên bờ Sấu Tây Hồ. Lầu cao ba tầng, bốn bên là hành lang. Vào lúc mưa rơi rả rích, khi đứng trên lầu trông về phía xa sẽ thấy quanh hồ mây khói mờ mịt, mưa rơi như kéo dệt.
8 Editor: Leo Sing
“Ân đại ca, vị Vương đại nương kia vẫn còn mở sạp bên bờ hồ mưu sinh nữa không?”
“À, bà ấy đã sớm qua đời rồi. Tay nghề thêu thùa của con dâu bà ấy rất giỏi, được một tú nương nhà quan lớn nhìn trúng, mời nàng ấy đến dạy tiểu thư trong phủ.
9 Editor: Leo Sing
Giải thưởng ở lầu Yên Vũ được nâng lên, dùng một ngàn lượng bạc trắng để tìm người.
Toàn bộ Giang Nam đều truyền tai nhau câu chuyện lạ này.
10 Editor: Leo Sing
Đêm trăng sáng, Sấu Tây Hồ.
Sương hồ lượn lờ, mặt hồ mênh mông. Ánh trăng bàng bạc như kén trắng bao bọc chiếc thuyền lá nhỏ ở giữa hồ.
11 Editor: Leo Sing
Còn chưa uống hết một tách trà, Trác phu nhân đã phái nha hoàn sang mời Liễu phu nhân đến nội đình, nói là có mẫu tơ lụa mới muốn mời bà qua xem cùng.
12 Cây đàn cầm cũng chấn động, một luồng sáng trắng bay ra, trong giây lát hóa thành một bóng người trong suốt, là Dao Cơ đi ra. Khuôn mặt nàng vừa mừng vừa sợ nhìn cậu bé trai kia, bên khóe mắt chợt ướt át.
13 Dao Cơ và Hắc Bạch Vô Thường đồng thời biến mất. Căn phòng lập tức lại sáng ngời.
Trác Dật Phi ôm thân cầm, từng sợi dây đều ẩm ướt. Chỗ đặt tay ở cầm có hàng lệ tuôn ra.
14 Bên cầu Nhị Thập Tứ, dưới tán cây Thược Dược cách chừng trăm trượng.
Trác Dật Phi là khách quen của Nguyên phủ, khi đến cũng không cần phải thông báo.