1 Bạn thân gọi điện thoại cho ta, nàng nói cặp tình nhân cùng nàng thuê nhà ở ghép hiện đã chuyển đi, vì thế còn dư ra một suất trống, hỏi ta có muốn đi qua ở chung với nàng không.
2 Ta quả nhiên đã lâu không quan tâm tới Tô Vãn, ngay cả nàng thay đổi chỗ ở cũng không biết. Tô Vãn mắng ta lang tâm cẩu phế, ta đáp lại nàng một câu, chị em ngươi vừa bị một tên lang tâm cẩu phế vứt bỏ, ngươi làm ơn xát muối lên miệng vết thương.
3 Ta nghĩ ta đã qua thời niên thiếu nháo động, dù sao năm nay cũng gần ba mươi, lý tính cao hơn cảm tính, không giống như lúc còn đến trường, già mồm cãi láo muốn chết, đặc biệt hi vọng mình là Lâm Đại Ngọc (1), tính tình có thể tùy ý đùa giỡn, tùy tiện rơi nước mắt, sau đó chờ đợi bạn trai tính tình hảo giống như Giả Bảo Ngọc (2) đến yêu thương.
4 Ta đã đánh giá cao sức quyến rũ của bản thân, bạn trai suốt một tháng ngay cả một tin tức cũng không có. Ta nghĩ hắn và ta giống nhau, đối với hai năm cảm tình ít nhiều cũng có lưu luyến, không nghĩ lại bạc tình như thế.
5 Gọi điện thoại cho Tô Vãn, là một nam nhân nhấc máy. Xong rồi, quấy rầy Tô Vãn hẹn hò.
Nam nhân kia khách khí trả lời, Tô Vãn đi toilet.
Ta nghe thanh âm cũng đoán biết đầu dây bên kia hẳn phải là một nam nhân ưu tú, lại nói trở về, nếu không phải ưu tú, Tô Vãn dĩ nhiên sẽ chướng mắt.
6 Mới sáng sớm ta cùng Tô Vãn còn đứng ở cửa say goodbye, hiện tại nhìn thấy nàng lại tựa như đã trải qua mấy kiếp, cả thế kỷ dài, lại giống như vẫn đang lâm vào ác mộng khôn cùng, sau đó được Tô Vãn giải cứu.
7 “Tô Vãn, mình phát hiện, kỳ thật mình cũng không yêu hắn. ”
Ta nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên nói như thế.
“Sao lại nói vậy?”
Thanh âm của Tô Vãn vang lên bên tai ta.
8 Ta cùng Tô Vãn hôn môi, ta thế nhưng hôn Tô Vãn!
Sau khi dứt khỏi màn lưu luyến đôi môi xong, ta bắt đầu khiếp sợ. Chính là nhất thời xúc động, ta tự biết phải gánh vác hậu quả của chuyện này, ít nhất ta cũng phải cho Tô Vãn một lời giải thích.
9 Ta nghĩ Tô Vãn cũng cảm thấy xấu hổ giống ta, nhưng ta đã đánh giá thấp nàng. Nữ lưu manh mặt không đổi sắc đi tới, xốc chăn trên người của ta lên, sau đó đem chăn ra ban công phơi.
10 Khóc như thế này làm cho ta ý thức được một vấn đề thực sự nghiêm trọng, ta đã quá mức ỷ lại vào Tô Vãn, bằng không thì trước kia chưa từng để ý những chuyện này, hà cớ gì bây giờ lại dễ xúc động như vậy, thật không ổn.
11 Ta cảm thấy bản thân ta cũng giỏi chơi trò mèo vờn chuột, rõ ràng trong tay có chìa khóa, lại cố tình ấn chuông cửa. Tô Vãn biết ta muốn vào nhà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy khẳng định sẽ không cùng Tần Lãng làm một ít chuyện gì đó.
12 Ta vốn nghĩ đêm nay Tô Vãn sẽ lại không về, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe được tiếng vang, ánh đèn trong phòng khách theo khe cửa tiến vào. Ta cầm di động lên xem, đã hơn mười hai giờ, tiếp theo có tiếng người nói chuyện, là Tô Vãn và Tần Lãng, trong lòng hung hăng đau một chút.
13 Tên mối tình đầu của Tô Vãn, chỉ sợ là tới chết ta cũng không quên được. Cũng không phải nhớ rõ chuyện Tô Vãn và hắn yêu đến chết đi sống lại, hận không thể hóa thành bướm để cùng triền miên yêu đương như thế nào, mà là do tên của hắn thật sự kinh thế hãi tục, hắn tên là Dương Khang.
14 Có đôi khi ta tự cảm thấy bản thân mình rất thích gây sự, đã nói qua Ta với Tô Vãn là bởi vì Dương Khang mà cãi nhau, nhìn ngang nhìn dọc người không đúng vẫn là ta.
15 Ta không hồi âm lại cho Tô Vãn, bởi vì ta không biết nên nhắn gì. Ta khiến cho mối quan hệ của chúng ta rối tung rối mù lên, thậm chí ta còn không dám đối diện với nàng.
16 “Sao lại câu nệ như vậy?”
Tô Vãn cười ngồi xuống bên cạnh ta, một tay vòng ra phía sau ta, một tay cầm cây tăm, ghim lấy một miếng trái cây đưa lên miệng ta.
17 Cuộc nói chuyện kết thúc trong cụt hứng, bởi vì ta không thể trả lời câu hỏi nàng đặt ra, đồng thời nàng cũng không trả lời được câu hỏi ta đưa ra.
Ta Vãn nói:
“Mình đi tắm đây.
18 Ta yêu rồi. Loại cảm giác này vừa mới mẻ lại vừa nhộn nhạo, hơn nữa còn có chờ mong. Cả buổi sáng ta cầm điện thoại đi tới đi lui liên tục, hi vọng có thể nghe được giọng của Tô Vãn hoặc được nàng nhắn cho vài câu, tiếc là trừ bỏ điện thoại của người mối hàng cùng với tin nhắn quảng cáo, tên của Tô Vãn hoàn toàn chưa hiện lên lần nào.
19 Có lẽ từ trong tiềm thức, ta vẫn hi vọng Tô Vãn thấy Lý Nhất Bác đưa ta về nhà, cũng không phải ta muốn chứng minh mình có nhiều mị lực, mà ta chỉ muốn xem phản ứng của Tô Vãn.
20 Đầu lưỡi của Tô Vãn vừa mềm lại vừa ngọt, ta như muốn hòa tan vào đó, đồng thời cảm giác được tay Tô Vãn đang cởi khuy áo của ta. Không gian trên sô pha chật hẹp, chúng ta lại không ai muốn đứng lên, cả hai đều không đợi được để chìm đắm vào thăng hoa.