41 Ta dùng cách quanh co ngoằn ngoèo để diễn đạt ý của mình, ta nói tôi thích một người không nên thích.
Phản ứng đầu tiên của Từ Nghiên Nghiên là, đàn ông đã có vợ?
Ta nói còn phức tạp hơn so với cái này.
42 Giống như câu nói kia, mẹ con nào có thù qua đêm, quả nhiên dì Tô sau hai ngày giận dỗi liền buông việc này ra, đương nhiên Tô Vãn cũng xoay chuyển tình hình bất lợi, nàng giúp dì Tô chọn mua áo khoác ở khu thương mại, hơn nữa còn nói dối không chớp mắt.
43 Tô Vãn ôm chân đơn độc chôn mình nơi ghế sô pha trong phòng khách, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, thân hình vốn dĩ đã gầy của nàng nhìn qua lại càng tăng thêm vẻ yếu ớt.
44 Ta biết cách dạy con của mỗi người mẹ đều không giống nhau, mẹ của ta theo chủ nghĩa dùng đòn roi dạy con ngoan, cho nên trước đây ta bị đánh không ít, hiện tại đôi khi không vừa ý bà cũng đánh ta hai ba cái.
45 Lúc gần đến nhà thì nhận được điện thoại của Từ Nghiên Nghiên, mấy ngày nay chiến tranh lạnh với Tô Vãn, ta có gọi cho nàng vài lần, cũng không phải tìm sự an ủi gì, chỉ là muốn tìm một người để có thể trút hết ra, ta không thích cất giấu quá nhiều tâm sự, sẽ mệt chết đi.
46 Ta lớn đến chừng này, ngoại trừ tết âm lịch năm ba mẹ ta ly hôn không được thoải mái ra, năm nay phải gọi là một năm vô cùng buồn bực. Ta vác bộ mặt khổ sở về nhà, mẹ ta còn tưởng ta không được tiền thưởng cuối năm, ngay lúc mẹ ta đang cố hết sức gặng hỏi, ta mới nhớ tới ngay cả một bộ quần áo mới cho bản thân ta còn chưa mua, càng miễn bàn đến việc mua quà biếu mẹ.
47 Không thể nghi ngờ tết âm lịch chính là thời điểm thích hợp để xem mắt, mẹ ta tất nhiên không bỏ qua cơ hội, tết vừa qua được vài ngày đã dắt ta đi gặp mặt đối tượng.
48 Dì Tô cũng không vội nói chuyện mà cầm lấy dao gọt hoa quả, gọt táo đưa cho ta.
Ta nhận lấy, không quên nói cám ơn.
Dì Tô tựa hồ đã chuẩn bị kĩ nên mở miệng như thế nào, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
“Người xưa dạy, “tử bất giáo, phụ chi quá” (*), cha của Tô Vãn qua đời sớm, Tô Vãn trở thành như ngày hôm nay hoàn toàn là trách nhiệm của một người làm mẹ như dì, dì dạy chữ cả đời, tự nhận là chưa từng có loại người nào chưa thấy qua, còn có bao nhiêu đứa phản nghịch nhờ dì mà hối cải trở thành con người mới, thế nhưng dì lại không thể dạy dỗ tử tế con gái mình, để cho nó đi vào con đường như vậy.
49 Sắc mặt Tô Vãn tái nhợt tiều tụy, hoàn toàn không có thần thái phấn chấn như thường ngày. Ta biết sinh bệnh chỉ là một trong những nguyên nhân, Tô Vãn chắc chắn đã trải qua giai đoạn tâm lý khó khăn giống ta.
50 Đều nói mười năm mới tỉnh giấc mộng hoàng lương (*), ta cảm giác ta và Tô Vãn thật giống như trải qua một hồi mộng. Có một ca khúc như thế này, “Chúng ta đều từng vì cô đơn mà chấp nhận đối phương, chúng ta đều bởi vì giày vò mà chán ghét cuộc sống.