1 “Chị Đạm, anh Quân gọi chị vào trong đó kìa. ” Thư ký tiểu Chiêu gõ gõ vào cửa của phòng thiết kế, đưa tay vẫy vẫy Đạm Dung đang ngồi ở góc khuất của văn phòng.
2 Bác sĩ Vạn kỳ thật nửa điểm cũng không ẻo lả, anh ta có một dáng người cao gầy thon dài, bên ngoài anh tuấn, làn da trắng nõn. Sự kết hợp hài hòa giữa thanh tao cùng với cao nhã, thời điểm Đạm Dung ở phòng khách lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ánh đèn chíêu sáng vào mà bị mê hoặc một chút, nghĩ đến chính mình gặp được thiên sứ.
3 Bởi vì trên tay còn đang có các hạng mục khác cần phải hoàn thành, hơn nữa Vạn Tuế vẫn chưa có gọi tới, nên Đạm Dung nghĩ có lẽ anh ta đã quên. Thẳng cho đến khi kết thúc ca làm buổi chiều thứ bảy, anh ta mới gọi điện tới.
4 Vạn Tuế không đáp lại lời của Đạm Dung, anh cho tới bây giờ lựa chọn đều là thứ tốt nhất, tuy rằng không phải do chạy theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng không hợp với yêu cầu của anh anh không cần.
5 Thứ hai công việc bận rộn như thường, cùng với sư huynh thảo luận, bàn bạc tốt bản vẽ, còn việc trên phương diện thi công cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
6 Ngày hôm sau tan tầm, Vạn Tuế vẫn chưa có gọi điện tới cũng không có xuất hiện, Đạm Dung cũng lơ đễnh. Buổi tối thứ tư thời điểm tăng ca, anh ta đến đây, Đạm Dung vừa vặn đi toilet cùng anh mặt đối mặt, nàng bình tĩnh vuốt cằm chào hỏi, ai ngờ mặt hắn lạnh lùng, nghiêm túc nửa điểm biểu tình cũng không có, cao ngạo hướng phòng Xà Thái Quân đi vào.
7 ông trình trang hoàng của Vạn gia tiến hành hừng hực khí thế, Đạm Dung trừ bỏ cách hai ba ngày lại chạy tới hiện trường một chuyến, cơ hồ từng buổi tối đều phải hầu hạ Vạn Tuế gia.
8 “Kỳ thật, cô không cần thẳng thắn như vậy. ”“Ách?”Đạm Dung nghiêng nghiêng cái đầu, nhìn nhìn bác sĩ Vạn ngồi ở bên cạnh vẫn bảo trì trầm mặc, đối với lời nói bất thình lình của hắn xuất hiện có chút khó hiểu.
9 Vạn Tuế nhìn điện thoại trong tay, khó có thể tin được thế nhưng lại phát hiện chính mình lại bị cắt máy. Hắn bất quá mới trầm mặc hai ba giây, nàng thế nhưng nhanh chóng muốn kết thúc như vậy sao?Kinh ngạc cùng phẫn nộ nảy lên trong lòng, hắn thật may mắn, nàng chỉ cần nỉ non câu kia rồi cắt đứt quan hệ trước đó: Gọi nhầm số.
10 Đạm Dung không đảm đương nổi trách nhiệm khi đắc tội anh, đành phải lương tâm bất an, theo anh đến phía trước, vào trong một nhà hàng. Đại khái là vì để cho có không khí, ánh sáng bên trong nhu hòa, ngọn đèn trên cây thông Noel cao lớn lóe sáng, bốn phía thưa thớt người ngồi, âm nhạc du dương hơn nữa ngẫu nhiên tiếng nói truyền vào tai liên miên nhỏ nhẹ, miễn cưỡng vẫn có thể xem là một địa phương yên tĩnh.
11 Lễ Noel qua đi, Đạm Dung lại lục tục ở trên mạng giúp bác sĩ Vạn đặt vật dụng. Từng hòm đồ từ lần lượt được công ty chuyển phát dời vào ở trong phòng khách, những đồ vật mà ký nhận riêng đều chuyển qua thuận lợi.
12 Vạn Tuế vừa kết thúc cuộc gọi, nhìn chung quanh bên trong căn phòng một vòng, sau đó khuôn mặt lạnh lùng nói: “Bức họa kia cô tìm vị trí tốt, tối nay tôi tự mình làm, cô về đi.
13 “Bác sĩ Vạn, anh chờ một chút. ”Vạn Tuế vừa khóa cửa văn phòng xong, giờ muốn đi về nhà, lại bị bác sĩ Thôi cách vách gọi lại. Hôm nay thứ bảy, chỉ trực buổi sáng, vừa rồi Đạm Dung gọi điện thoại nói thảm đã đưa đến, bảo hắn đến nhận.
14 Vạn Tuế trải thảm ra lót dưới sàn, lại đi đến phòng khách đóng cánh cửa lại, cầm máy hút bụi điều chỉnh âm lượng nhỏ nhất, từ trên xuống dưới hút mấy lần.
15 Hắn một câu nói cũng đủ để đem toàn bộ đầu óc của bốn nữ nhân trong phòng bay xa vạn dặm, Vạn mẹ càng khoa trương thiếu chút nữa thì bị trượt té, Vạn tiểu muội một bộ dạng chịu đả kích nặng nề, cuối cùng vẫn là Vạn bà nội có vẻ trấn định nhất, lôi kéo hai nàng kia đi nhìn xem xung quanh, thực chất trong lòng đang lặng lẽ lầm bầm.
16 Không bao lâu sau, Vạn Tuế gọi điện đến hỏi nàng có cần hỗ trợ hay không, Đạm Dung dứt khoát cự tuyệt ý tốt của hắn. Kỳ thật trên đường về ký túc xá, nàng còn có chút hối hận, cảm thấy chính mình nhất thời xúc động, bởi vậy đêm hôm đó vẫn chưa có ý định trụ ở nhà hắn như kế hoạch.
17 Một câu ” Bác sĩ Vạn, tôi là bệnh nhân”, làm cho Vạn Tuế lập tức đình chỉ chỉ trích. Đúng vậy, nàng vẫn đang bị bệnh, chính mình đối với nàng hà khắc như vậy có phải quá mức hay không?Hạ sắc mặt xuống, hắn mềm giọng : “Chính là biết cô là bệnh nhân, cho nên mới phải ăn cái gì đi.
18 Vạn Tuế phát hiện một cái vấn đề thực nghiêm trọng, từ thứ hai đến thứ năm, hắn chưa thấy qua Đạm Dung. Nàng không trở về nhà sao? Cũng không phải. Thảm trải sàn ở cửa kia mỗi ngày đều bị lệch chút ít, buổi sáng giờ tý* đổi giày hắn cũng có thấy đôi giày màu trắng kem kia của nàng đặt ở trên ngăn tủ.
19 Bữa cơm trưa này tuy rằng không quá hợp khẩu vị, nhưng Vạn Tuế ăn tương đối thoải mái, không vì cái gì khác, liền chỉ vì một câu nói kia của hắn, làm cho nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
20 Vạn Tuế khi học ở sơ trung* cũng chưa cảm thấy tên mình có cái vấn đề gì, trừ bỏ có chút khí phách, hết thảy đều hoàn hảo, cũng không giống muội muội thường xuyên bị mọi người lấy ra để trêu đùa.