21 Từ khi chuyển vào nhà bác sĩ Vạn, Đạm Dung phát hiện cuộc sống yên tĩnh của nàng bị nhiễu loạn. Ví dụ như, buổi sáng chủ nhật nàng đang ngủ ngon lành, đến hơn chín giờ, bác sĩ Vạn liền đến cửa phòng của nàng, kêu nàng thức dậy ăn bữa sáng.
22 Vạn Tuế từ trước đến nay chưa có từng chạy xe với tốc độ siêu nhanh như thế, lướt qua một chiếc lại một chiếc. Dọc theo quốc lộ chỉ thấy một cái bóng chớp nhoáng đang lao trên đường, hắn bất vi sở động*, chân dùng sức đè trên bàn đạp, não thầm nghĩ phải nhanh, bằng không không kịp thời gian.
23 Sau khi Vạn Quý Phi vui vẻ cùng bà nội nói bye bye thì cúp máy. Mỗi ngày lúc sáng sớm, nàng đều phải cùng bà nội trong nhà thông báo tiến triển mới nhất trong ngôi nhà này.
24 Chuyện xảy ra buổi sáng làm cho Đạm Dung bất an cả ngày, có phải nàng quá nhạy cảm hay không, mới làm ra sự tình gây tổn hại cảm tình lẫn nhau như thế? Có lẽ nàng có thể tự nhủ với chính mình, những người đó chính là khách qua đường trong cuộc sống của ngươi, không có quan hệ gì.
25 Trên đường về nhà, bên trong xe thực im lặng. Đạm Dung hai tay nghiêm chỉnh đặt ở trên đùi, trong đầu tất cả đều là cái điểm tử kia. Vừa rồi Hoắc Duẫn Đình đối với quan điểm kết cấu của nàng cảm thấy hứng thú, bởi vậy không nói hai lời liền đáp ứng điều kiện nàng đưa ra, còn sảng khoái thanh toán tiền đặt cọc.
26 Ngủ một giấc mỹ mãn, buổi sáng thức dậy tinh thần đặc biệt tốt. Khi rửa mặt phát hiện vẫn như cũ không có điện, trước khi bác sĩ Vạn đã đi ra ngoài còn lay tỉnh nàng một phen, còn nói cái gì đó, hình như làm mỳ sợi cho nàng phải nhanh ăn luôn, bằng không sẽ nguội lạnh.
27 Vạn Tuế mỗi buổi sáng đều đúng 6 giờ rưỡi thì tỉnh lại, thói quen này cũng chưa bao giờ thay đổi, mà hôm nay hắn thế nhưng ngoại lệ. Mở hai mắt, nhìn lên trên trần nhà, đây thế nhưng không phải phòng ngủ của hắn, có chút ngạc nhiên, vừa cử động, phía sau xương cổ một trận đau nhức bất ngờ tập kích, mới nhớ ra tối hôm qua chính mình tựa vào sô pha ngủ cả đêm.
28 “Đạm Dung… Đạm Dung…”Chán ghét ruồi bọ ở bên tai kêu réo như xa như gần, quấy rầy nàng không thể nào đi vào giấc ngủ. Đạm Dung tức giận hướng một chưởng đi qua, “Ba” một tiếng thanh thúy vang dội.
29 Cuối năm trước cũng có một công tác chạy vội như vậy, so ra lúc ấy thì hiện giờ Đạm Dung có vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều. Tối khi đến bữa cơm tất niên, chủ thầu, khách hàng dù sao chiều nào cũng luôn luôn có người thông tri muốn đi về nhà ăn cơm.
30 Bởi vì cả một đêm không khoẻ, ban đêm trằn trọc không ngủ cho nên Đạm Dung đến giữa trưa mới tỉnh lại. May mắn hôm nay bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn, bằng không liền bị muộn.
31 Đạm Dung giữa trưa xuất môn đi dạo vài giờ, mua hai bộ quần áo cùng một đôi giầy. Năm giờ, trên đường người đi lại trở nên vội vàng, tựa hồ đều vội vàng về nhà đoàn viên, nhiều quán ăn đều đóng cửa, chỉ còn lại mỗi tiệm rượu sinh ý thịnh vượng, ngay cả tiệm Fastfood cũng vắng vẻ yên tĩnh.
32 háo bông nở rộ, Đạm Dung cả đêm trằn trọc. Nguyên nhân ngủ không được đương nhiên không chỉ vì cái này, nụ hôn của bác sĩ Vạn mới là đầu sỏ gây nên. Kỳ thật đơn giản chính là môi cùng môi trong lúc đó chạm nhẹ nhau, phớt qua tựa như vải bông, mềm nhẹ như vậy, vậy mà trong lòng của nàng xẹt qua dấu vết rõ ràng.
33 Giữa trưa, bầu trời một khoảng không xanh lam trải rộng, ánh mặt trời chói chang rọi chiếu xuống bên dưới, rơi vào mái nhà kiểu dáng cổ xưa, lại rơi xuống ngõ nhỏ trên phố hẹp.
34 “Anh có phải thích tôi hay không?”Sợ hắn nghe không rõ ràng lắm, nàng lặp lại một lần nữa, chính là ba chữ kia nhưng khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều.
35 Ước chừng mất khoảng 20 phút đi loanh quanh, thời gian trôi qua chậm chạp bao nhiêu? Trên đường, nàng suy nghĩ trằn trọc rất nhiều, đáp án kia càng khó xác định.
36 Sau bữa cơm trưa, Đạm Dung một mình trở về công ty. Bởi vì là làm tư kiếm thêm thu nhập, thủy chung không thể đàng hoàng, cho nên nàng cự tuyệt Vạn Quý Phi đi theo, chỉ nói chờ công tác hoàn thành sau đó sẽ gọi điện thoại cho nàng là được.
37 Vạn Quý Phi nói: Tìm một nam nhân vĩ đại làm cho lão ca ăn phải dấm chua, như vậy hắn chắc chắn sẽ bùng nổ. Nam nhân vĩ đại? Là chỉ vị trước mắt này sao?“Cô đêm nay đã muốn nhìn trộm tôi rất nhiều lần, làm sao vậy? Là trên mặt tôi có cái gì hay là do hôm nay tôi rất suất?” Hoắc Duẫn Đình chạm nhẹ lên mặt mình, khi nói chuyện vẫn thủy chung giữ nụ cười ôn nhu, cặp mắt sau thấu kính kia mang theo một chút trêu tức, ẩn ẩn lóe lên tia sáng.
38 Buổi tối ánh trăng bị đám mây ngăn trở, như choàng một tầng lụa mỏng. Bóng đêm mông lung, hoa viên tiểu khu yên tĩnh không tiếng động, phóng mắt nhìn xung quanh bể bơi tối thăm thẳm, chỉ có đường nhỏ bên cạnh lưa thưa vài tia sáng của đèn đường.
39 Cả đêm trằn trọc không ngủ, trong đầu đều là một sự kiện —- chuyển nhà, lúc trời còn chưa sáng, Đạm Dung liền xuất môn. Ngày hôm qua xem qua tờ quảng cáo cho thuê vẫn còn mới mẻ, nàng chạy tới phố kia, lại nhìn đến tờ giấy màu hồng bị mất đi một miếng, quan trọng nhất là điện thoại liên hệ thiếu số.
40 Ngồi ở khu nghỉ ngơi trước quầy đăng ký 13, hai mắt Đạm Dung mờ mịt nhìn phía trước. Bốn phía là những gương mặt xa lạ qua lại, tiếng người gọi nhau ầm ĩ không ngừng, mà nàng dường như không nghe thấy.