21 Phong Chiến Quân dẫn đầu đứng lên, nhìn Lưu công công, không đợi hắn mở miệng, nói: "Thỉnh Lưu công công tuyên chỉ đi!"Lưu công công hung tợn liếc nhìn Phong Vân Ngạo, trong lòng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Phong Chiến Quân thoáng gật đầu, cầm lấy chiếu chỉ, lạnh lùng mở miệng đọc: “Ai gia suy nghĩ, tam tiểu thư Phong gia, tài đức vẹn toàn, hiền lương thanh tú, do đó có tình cảm sâu sắc, xét thấy vô cùng xứng đôi với ngốc vương.
22 Phía trước sắc mặt Lưu công công tối đen, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, lại không dám chậm trễ một khắc, giận dữ quát: “Còn không mau đi, hừ!” Không thèm để ý đến Phong Vân Ngạo ở phía sau.
23 Hạ công công nhanh chóng lấy tay che miệng Phong Vân Ngạo, lại vội vàng lên tiếng hét nhỏ “Tiểu thư, người thật sự là không biết nặng nhẹ. Hoàng cung là địa phương nào, người không biết sao? Cẩn thận họa từ miệng mà ra.
24 Trong mắt Lưu công công tràn đầy phẫn hận, mắt đỏ như máu tràn ngập cả hai mắt, há mồm quát: “Ngươi đi chết đi!” Câm hận bật dậy xông về phía Phong Vân Ngạo.
25 Một cuộc đại hôn, hai phần chiếu chỉ, tam đại thế lực, thế tới rào rạt, thế đi vội vàng, trong giao phong mãnh liệt bình tĩnh che giấu, giữa sự trào phúng khinh thường của mọi người.
26 Phong Vân Nhã từ từ điến đến gần cửa, nhìn thấy Phong Vân Ngạo, trong mắt lóe ra ánh sang, lại che giấu không được một tia ghen tỵ, ánh mắt chợt lóe lên ác độc, khóe miệng giơ lên một nụ cười lạnh “Tam muội, tỷ tỷ tới chậm, à, đây là thứ tỷ tỷ không dễ dàng có được, là phấn hồng tốt nhất Lãnh vương thưởng, tới, tỷ tỷ xoa giúp muội.
27 Phong Chiến Quân nhìn Phong Vân Ngạo, thân thể ngẩng ra, thật lâu không nói nên lời, trong đầu lóe lên chính là lời của Vân Nguyệt Nhiễm nhắm mắt nháy mắt nói “Ngươi làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cả đời ta muốn gì ngươi cũng không biết! Trong lòng ta một phần cũng không muốn cho ngươi, ngươi không xứng!” Bước chân lùi lại, từ từ xoay người, trong miệng, máu tươi chợt trào ra.
28 Ngồi ở đại sảnh, sắc mặt mọi người không giống nhau, nhất là người của Phong phủ, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo điểm tức giận, còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
29 "Buông ta ra, buông ta ra! A a a!" Trên mặt Phong Vân Nhã bị Vương Phúc dùng cái gì đó che kín, để cho thị vệ mặc hắc y bọc lại, bắt nàng ta mang vào đại sảnh.
30 "Thỉnh vương gia nhấc màn che lên, thỉnh vương phi xuống kiệu. ""Không cần không muốn, đừng! Bổn vương chính là không cần!" Da trắng nõn nà, đồng tử đen nhánh, mắt to tròn tròn, quyến rũ mị hoặc.
31 "A? Ngươi nói nàng cũng rời khỏi?” Dung nhan tuấn mỹ làm cho nữ tử đều phải thất sắc, thay đổi trời đất, vẻ đẹp không mang khói lửa nhân gian. Trong mắt mang theo ý cười, trên mặt lại không biểu hiện bất kỳ cái gì, làm cho người khác thấy đều chấn động.
32 Hơi thở Phong Vân Ngạo dồn dập ngồi trên giường, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang ôm chăn co rút cổ ngồi ở một góc, trong mắt thở dài một hơi nhẹ nhõm, tất cả tức giận toàn bộ đều phát tiết ra ngoài.
33 “Ngươi đó, chính là một Trư vương gia!” Vốn còn chưa muốn rời giường, Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn bên cạnh, tràn đầy lửa giận, nhất thời giận dữ hét.
34 Phong Vân Ngạo nhìn về phía cái bàn kia, đến gần, cầm lấy bánh màn thầu cứng như tản đá, ánh mắt nhìn thấy vị đại thẩm mập mạp bên cạnh quản gia tới gần, nha hoàn bộ dáng cao ngạo, ăn mặc hoa lệ, thân thể Phong Vân Ngạo nhanh chóng chợt lóe “Ầm!”“A!”“Thu nhi!”Phong Vân Ngạo dùng nội lực ném cái bán màn thầu đến trên đầu nàng ta.
35 Huyết sắc tà dương, nắng gắt như lửa, Thanh Phong nóng nảy, khẽ nâng Dương Liễu dậy. Dưới bầu trời u ám, một cuộc hạo kiếp sắp bắt đầu. . . . . . Vân Linh mang theo mọi người xử lý đống thi thể, ném tới bãi tha ma.
36 Khoé miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, trên mặt tràn đầy tà khí. Không chút để ý, cầm lấy tay Lãnh Tứ Hàn đi đến một chỗ khuất, cũng là vị trí tít bên ngoài, ngồi xuống.
37 Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Doanh bên cạnh Tư Đồ Nhã, mang ý cười không biết tên nhìn Lãnh Tứ Hàn. Nha hoàn bên cạnh nghe lời lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã bưng một ly rượu tới.
38 "A!" Lãnh Thiên Chiến ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt đầy vô tội, tất cả đều là ánh mắt xem thường, nhất thời không nói gì “A! Nhị hoàng tẩu”Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy ý cười.
39 Chương 40: Lãnh Thiên Chiến vô tội nhìn Nhị ca ngồi trên ghế, sau đó nhìn lướt qua Nhị tẩu hung dữ, nhất thời khóc không ra nước mắt. Nhìn lại bản thân ướt chèm nhẹp, bản thân ở trong nước ra sức lặn lên lặn xuống đuổi theo Nhị tẩu, vậy mà nàng còn nói lời như thế làm cho hắn cả người vô lực.
40 Chương 41: Phong Vân Ngạo quét mắt nhìn bầu trời đêm không sao, ánh mắt chợt lóe, xem ra là đã xảy ra chuyện gì rồi, bằng không Vân Linh sẽ không không nói tiếng nào liền rời khỏi.