41 Chương 42: "Nói điều kiện của ngươi!” Lãnh Tứ Hàn che giấu cuồng phong trong mắt, nhẹ giọng nói. Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang nằm trên giường “Khặc khặc, đây chính là quyến rũ! Tốt lắm tốt lắm, điều kiện của ta chính là: Hai bên không can thiệp chuyện của nhau, nhưng ngày mai lại mặt ngươi giúp ta cùng nhau trở về.
42 Chương 43: "Phụ thân, người xem, chúng ta đã ở chỗ này chờ lâu như vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng của nàng. ” Phong Vân Nhã đứng ở cửa, giơ tay che lại ánh mặt trời, nhìn bóng lưng Phong Chiến Quân lầu bầu một câu.
43 Yến Ngữ quốc ——Hoàng đế Thượng Quan Phục ngồi trên giường bên cạnh hoàng hậu, vẻ mặt tức giận quát: "Ngươi nói cái gì?""Ngươi đi xuống đi!" Trên giường, hoàng hậu Long Nhan phất tay, để người phía dưới lui xuống.
44 Phong Vân Ngạo nhìn khoảng sân lụi bại, nàng đã sống ở đây năm năm, nơi đây xem như là nhà nàng đi, hẳn là xem như. Phong Vân Ngạo chậm rãi đến gần “Két….
45 Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, đứng dậy, không nói thêm gì nữa. Hắn tự cười nhạo bản thân một chút, vậy mà lại mềm lòng? Việc lạ! Nhưng mà hắn sẽ không tự lừa mình dối người, nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng nhếch lên, cùng đi theo phía sau nàng.
46 "Lãnh Tứ Hàn, đánh với ta một trận thế nào?” Phong Vân Ngạo ngước mắt, ngồi trong đình ở Vương phủ, nhìn Lãnh Tứ Hàn, nói.
Kết quả, không đợi người ta nói chuyện, Phong Vân Ngạo trực tiếp ra tay, công kích về phía Lãnh Tứ Hàn.
47 Lãnh Thiên Lạc nhìn Lãnh Tứ Hàn, há miệng thở dốc nửa ngày không nói được câu nào, nâng tay trái lên, vươn ngón trỏ chỉ vào bản thân, “Đệ? Giành nương tử của huynh? Là nàng ta?” Lại chuyển tay, chỉ về phía Phong Vân Ngạo, nhảy dựng cao ba trượng “Cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều chết, bổn vương cũng không tìm nàng!” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc tràn đầy sợ hãi cùng khinh thường.
48 "Ầm!" Một âm thanh vang lên xuyên thấu cả buổi sáng, ngay sau đó “Phong Vân Ngạo!"
Lãnh Tứ Hàn đen mặt nhìn nữ nhân nào đó đang gương chân trên giường, nghiến răng nghiến lợi rống.
49 "Ô ô. . . . . Hu hu. . . . . . Đau đau. . . . . . Người xấu. . . . . . Người xấu!"
"A!" Phong Vân Ngạo phản xạ không phải là đá chân mà là dùng ngân châm đâm vào thứ vừa chạm phải, kết quả “Hu hu hu….
50 Phong Vân Ngạo một câu cũng không nói, chỉ nhìn những vết thương chồng chất trên người tiểu bất điểm. Vốn làn da như mỡ đông, hiện tại cái nàng nhìn thấy được lại là vết thương chi chít, da thịt bị nứt ra, bên trong không phải là thịt là mà từng sợi nhục trùng xuyên qua.