1 《Lãng quên》(1) Cho dù tôi có chấp nhận hay không phục đi chăng nữa, tôi cũng chỉ là một người bình thường. Bởi vì tôi có một gương mặt rất phổ thông.
2 Tuy rằng có chút tò mò với quán của Lị Vân nhưng mãi đến hai tuần sau khi kết thúc ngày hội thịt nướng tôi vẫn không ghé qua được. Bởi vì cứ mỗi khi bước ra cổng liên khu, tôi lại muốn rẽ sang hướng đi làm phía bên phải, thậm chí xe máy cũng để sẵn bên phải.
3 Lãng quên 3. 1 Đáng nhẽ ngày hôm sau nên đi trả tiền, nhưng bạn cũng biết đấy, trí nhớ tôi không tốt. Cho nên lần thứ hai đến cửa hàng của Lị Vân là ba ngày sau, lúc mới tan tầm trở về nhà.
4 Tôi rất ít giao tiếp với những gia đình khác trong khu, kể cả những người sống ở ngay tầng trệt cũng không nhận ra được. Nhưng bởi vì xã khu có rất nhiều người thường đến quán của Lị Vân dùng cơm, cho nên tôi ở quán cũng nhận biết được một vài hàng xóm.
5 ………………… “Cậu hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?” Cô hỏi. “Hôm nay?” Tôi nghĩ nghĩ, “Đúng rồi, là cậu kêu nhân viên quản lí gọi điện cho tôi. Có chuyện gì sao?” “Không có chuyện gì nữa rồi.
6 “Đang nghĩ gì thế?” Lị Vân bê mì ô long ướp ngũ vị đặt trước mặt tôi, nói: “Khi ông chủ tiệm cà phê muốn nhượng lại cửa hàng, tôi liền mua bể cá này của ông ấy.
7 Tôi không rõ hiện tại là mộng cảnh? Hay là hiện thực? Cô gái trong giấc mộng nhiều năm của tôi lại đang ở ngay trước mặt? “Cũng khuya rồi, uống trà hoặc cà phê không tốt.