1 "Bốp" một tiếng, tại đại sảnh yến hội vang lên một tiếng chói tai. Hàn Mộ Vi chỉ cảm thấy trên mặt một cơn đau đớn, máu từ trên mặt nhỏ giọt xuống, hai chân đều tê rần, vô lực mà ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
2 Từ lúc đó cô đã biết, cô gái thoạt nhìn khiến cho người ta thương tiếc này, muốn cướp hết tất cả của cô.
Hàn Mộ Vi không nói gì, cũng không nhìn vẻ mặt chột dạ Quý An Thừa, lau sạch máu ở khóe miệng, chậm chạp mà đi ra khỏi đại sảnh của yến hội.
3 Quý An Thừa mím môi, tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay của Hàn Mộ Vi nhưng lại bị Hàn Mộ Vi lạnh lùng hất ra! " Đừng như vậy!" Anh ta có chút đau lòng nói: " Vi Vi, lúc này em đừng ngang bướng nữa.
4 Cứ như vậy đi! Cuộc đời này, cứ như vậy kết thúc đi……
Dù sao thì từ lúc cô được sinh ra đã là một sai lầm rồi……
Mẹ kết hôn với Hàn Tử Tư cũng là một sai lầm, bà ấu tuy xuất thân từ Vệ gia nổi tiếng ở Bắc Kinh, gả cho Hàn Tử Tư đã xem như hạ giá, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chiếm được trái tim của Hàn Tử Tư.
5 Giọng nói kia vẫn đang tiếp tục, còn càng ngàng càng gấp gáp, sau khi Hàn Mộ Vi bị niệm suốt một tiến, cuối cùng không nhịn được nữa, đôi mắt thất thần nhìn bầu trời, hồi lâu, đôi môi khô khốc cuối cùng cũng mấp mấy: “ Hắc Bạch vô thường… sao vẫn chưa đến?”
Giọng nói kia giống như bị nghẹn, nhìn dáng vẻ chết lặng của cô lập tức nổi giận lên: “ Có bổn hệ thống ở đây! Bổn hệ thống nói sẽ giúp cô báo thù, để cô đi lên đỉnh cuộc đời! Cua được cao phú soái…Cô còn muốn tìm Hắc Bạch vô thường làm cái gì chứ?!”
“….
6 Vừa nói vừa quan sát Hàn Mộ Vi, lại thấy cô gái nhỏ gầy gò đang ngổi trên nóc nhà, trên mặt vẫn mộc mạc, hoàn toàn không có phản ứng chờ mong.
Hệ thống cắn răng, nhịn, “Tôi là đến từ hệ thống bánh bao tương lai của Tinh Tế vĩ đại, chủ nhân của tôi phát minh ra tôi, chính là để cứu vớt loại người bị bắt nạt đến chết cũng không biết phản kháng như cô, y như cái bánh bao!! Chủ nhân của tôi, chính là nhà khoa học X vĩ đại nhất Tinh Tế……”
“Nói vào trọng điểm.
7 “Khụ khụ khụ……”
Hàn Mộ Vi suýt chút nữa bị bánh bao đè chết, từ trong đống bánh bao khó khăn bò dậy, lòng còn sợ hãi mà nhìn bánh bao kia.
“Hệ thống, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Cô bất đắc dĩ hỏi.
8 Lưu Băng Tinh là mối tình đầu của Hàn Tử Tư, ở trong cảm nhận của Hàn Tử Tư hình tượng của bà ta vẫn luôn rất tốt đẹp, sau khi kết hôn, bà ta cũng vẫn luôn sắm vai mẹ hiền vợ đảm, ít nhất ở trước mặt Hàn Tử Tư, bà ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì với Hàn Mộ Vi cả.
9 Bánh bao nhỏ đang bay tới bay lui ở bên cạnh Hàn Mộ Vi, giọng nói trong đầu cũng không có dừng lại, Hàn Mộ Vi vốn định ngủ, lại bị nó ồn ào đến căn bản ngủ không được, rơi vào đường cùng, đành phải ngồi dậy, nghe lời mà đứng trước tủ quần áo.
10 Hình như mẹ của anh ta nói gì đó, sau đó anh ta lại lần nữa bị ép ra gặp cô, mặt ngoài thoạt nhìn rất đàn ông, dáng vẻ không có một tia không tình nguyện.
11 Hàn Mộ Vi hơi ngừng bước chân lại, nghĩ ở trong đầu, nó chẳng phải nên nhắc nhở cô, cô dẫm vào rồi sẽ té ngã sao? Sao lại lo lắng người khác dẫm vào sẽ như thế nào?
Hệ thống biết cô nghĩ cái gì, hợp lý hợp tình nói: “Chủ nhân, như vậy là không đúng! Vừa rồi trong võng mạc của cô đã xuất hiện vỏ chuối này, hơn nữa cô đã nhắc nhở bản thân không được dẫm vào…… Chính là chủ nhân, cô không có suy xét cho người khác mà!”
“……” Người khác dẫm vào hay không dẫm vào liên quan gì đến cô?
“Chủ nhân, cô như vậy là không đúng! Làm một người của xã hội bánh bao mới, chúng ta phải làm một bánh bao năng lượng! Bất luận chuyện lớn nhỏ đều nên làm đến tốt nhất! Hơn nữa, điều thứ nhất trong quy định bánh bao, chúng ta phải đối tốt với tất cả mọi người …… Đây mới là một bánh bao đủ tư cách!”
“Cậu…… Rốt cuộc là hệ thống gì?”
Nghe xong nửa ngày, Hàn Mộ Vi rốt cuộc không nhịn được, sao cô lại cảm thấy xâm lấn hệ thống của cô và những tiểu thuyết hướng dẫn vai chính hóa mạnh mẽ báo thù không giống phong cách của hệ thống?
Trong đầu một mảnh trầm mặc.
12 Hàn Mộ Vi tổng cộng nhặt một vỏ chuối, ba bình nước khoáng, còn có nửa bao vụn bánh mì bị trẻ nhỏ vứt bỏ ……
Vỏ chuối và bình nước khoáng được phân loại vào thùng rác, vụn bánh mì bị cô đút cho mấy con mèo nhỏ lưu lạc phía sau tiểu khu, mấy con mèo nhỏ kia nhìn thấy cô tới cũng không sợ hãi, thân mật liếm cô tay, vừa thấy liền biết cô không phải lần đầu tiên làm chuyện này……
Dọc theo đường đi, cô phảng phất quên mất sự tồn tại của anh ta, mà sự thật cũng chứng minh cô xác thật đã quên.
13 Giọng nói của Tiểu Bao Tử chậm rãi an tĩnh xuống, qua một lát, lại có chút không nhịn được nói: “Chủ nhân, không có sữa bò tắm, ít nhất tắm rửa trước một cái đi! Bước đầu tiên thay đổi sinh hoạt bắt đầu từ thay đổi thói quen sinh hoạt tốt!!”
Hàn Mộ Vi vẫn nhắm mắt lại như cũ khi Tiểu Bao Tử nhụt chí cho rằng cô sẽ tiếp tục ngủ, cô lại chậm rãi ngồi dậy, trầm mặc cầm bộ áo ngủ đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước……
Trong phòng, Tiểu Hạt Châu hưng phấn lăn qua lăn lại
~Quả nhiên, nó vẫn là Tiểu Bao Tử người gặp người thích ~~ nhìn chủ nhân nó không đến một ngày thái độ đã chuyển biến!
“Uhm! Về sau nhất định phải càng nỗ lực mới được! Nhất định phải cải tạo chủ nhân thành một thanh niên tốt được hoan nghênh hơn so bạch liên hoa Hàn Mộ Vũ kia!” Tiểu Bao Tử không hề làm phiền Hàn Mộ Vi, bản thân yên lặng tính toán.
14 Không biết vì sao, trong lòng người đàn ông đột nhiên có một cổ cảm giác vi diệu lướt qua, giống phiến lông chim chạm nhè nhẹ, ngưa ngứa……
Nhưng lại rất nhanh biến mất, nhanh đến làm anh không nắm bắt được loại cảm giác này là cái gì.
15 Trong óc, Tiểu Bao Tử kia vẫn luôn lải nhải không dừng lại.
Hàn Mộ Vi mắt nhìn thẳng đi về phía trước, nhấp miệng vốn là tính toán làm lơ nó, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, ở chỗ đèn xanh đèn đỏ ngừng lại, “Cậu có thể an tĩnh một chút hay không? Ồn ào như vậy làm tôi thật đau đầu!”
Hệ thống trong đầu chột dạ mà an tĩnh xuống.
16 Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói với người đàn ông một thân âu phục bên cạnh.
Ánh mắt của cô rất thanh triệt, bình tĩnh đến mức không giống ánh mắt một thiếu nữ mười bảy tuổi bình thường nên có, trong khoảng thời gian ngắn người đàn ông sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, móc di động ra gọi điện thoại.
17 Trong đầu, hệ thống tựa hồ bị nghẹn một chút, sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: “Cái kia…… Thời điểm trước khi tôi và chủ nhân dung hợp, không cẩn thận đọc được…… Trí nhớ của cô.
18 Giọng điệu của Tiểu Bao Tử tràn ngập hưng phấn, “Lúc trước nhặt nhiều rác rưởi như vậy, cũng chỉ tăng lên một điểm giá trị thiện cảm, mà lần này, vậy mà một lần cho mười điểm…… Nếu là mỗi người đều nói như vậy, Tiểu Bao Tử rất nhanh sẽ lên tới cấp hai!!”
Hàn Mộ Vi trầm mặc, thật lâu sau, mới rũ lông mi xuống, “Tiểu Bao Tử, mỗi lần thăng cấp đều đau như vậy sao?”
“……”
Tiểu Bao Tử trầm mặc một trận, qua một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: “Cũng không phải mỗi lần…… Đều đau như vậy …… Chủ yếu là bây giờ trong thân thể chủ nhân có quá nhiều tạp chất, có quá nhiều yêu cầu cải thiện…… Về sau…… Khả năng, có lẽ sẽ không đau như vậy nữa!”
“Phải không?” Hàn Mộ Vi nhìn tay chính mình, nhắm mắt lại, trước mắt phảng phất lại hiện lên chuyện phát sinh ban đêm kia, còn có khi chiếc xe kia đụng vào chính mình, cái loại thống khổ xương cốt chui vào nội tạng này ……
“Bị đâm chết như vậy, thật sự rất thảm đi?” Hàn Mộ Vi lầm bầm lầu bầu.
19 Hệ thống vừa mới nói chuyện lúc trước ở trong đầu với cô, cô đã té xỉu ở cách không xa bệnh viện, mà người này vừa vặn nghe nói người cứu ông lão kia là cô liền đuổi theo, vừa lúc cứu cô, phòng bệnh bây giờ của cô cũng là do anh đặt.
20 Vì Hàn Tử Tư đã nói, Lưu Băng Tinh cũng không dám mua quần áo quá kém. Xem này chỗ quần áo, bảy tám bộ tất cả đều là ren âu phục được thiếu nữ tuổi này như yêu thích, thậm chí cả giày cũng rất xứng, một ngày không về nhà, phòng cô cũng được thu thập sạch sẽ, giống đời trước, Hàn Tử Tư khẳng định sẽ mời Cố Thiếu Ngang về đến nhà.