21 Hàn Mộ Vi cắn răng, chậm rãi tăng tốc…
Lý tưởng tốt đẹp, hiện thực là cảm giác của xương, dù sao Hàn Mộ Vi cũng có một thời gian dài ít vận động, cho dù thể chất của cô có tăng lên, cũng là không đủ.
22 Lần đầu tiên Mặc Dung Uyên thất thần khi ăn sáng.
Hàn gia.
Hàn Mộ Vi ăn sáng xong, cầm balo muốn ra khỏi nhà, Hàn Tử Tư hơi nhíu mày nhìn cô: “Dì không mua quần áo mới cho con?”
Đúng lúc Lưu Băng Tinh đi ra, nghe thấy lời này liền cao hứng, bà ta nhìn ông ta chằm chằm: “Sao em lại không mua đồ cho con bé? Đồ em mua đủ để con bé mặc bảy, tám ngày không trùng nhau, ngay cả giày em cũng mua!”
Sau đó lại nhìn về phía Hàn Mộ Vi, ánh mắt lạnh lùng, con nhóc này còn ăn mặc đồng phục rách nát, không phải là cố ý chứ?
Cũng may Hàn Tử Tư không nói thêm gì, chỉ nói với Hàn Mộ Vi: “Đi lên thay đồ.
23 Hàn Mộ Vi hơi sững sờ, cô ngẩng đầu lên liền thấy một bà lão đang luống cuống tay chân nhặt táo trên đường….
“Chủ nhân, chủ nhân, nhiệm vụ hàng ngày là lấy độ thiện cảm của bà lão này.
24 Tiểu khu của bọn họ cách trường cũng không quá xa, bình thường Hàn Mộ Vi đi bộ cũng chỉ mất 20 phút, hiện tại có xe, chỉ cần 5-6 phút là đến.
Trường học Nhất Trung của Giang Thành rất nổi tiếng, đứng top đầu cả nước.
25 Sau khi nói xong liền cười với bạn học bên cạnh: “Bạn học Đoạn, động tác của chị tôi có chút châm, buổi trưa có thể làm phiền cậu mua giúp chút đồ ăn được không?”
Sau đó cô ta còn nói thêm: “Tôi sợ chị ấy không thích nhiều người, lại chỉ mua bánh bao ăn…Đã làm phiền cậu.
26 Đáng tiếc viên phân chuột này lại có bối cảnh lớn, bọn họ căn bản không thể động vào được, chỉ có thể coi như không thấy.
Tiết thứ nhất vẫn là dành để thu bài, tổ trưởng đi từ đầu đến cuối để thu bài, Tiểu Bao Tử nhìn thấy liền ở trong đầu Hàn Mộ Vi nhắc nhớ: “Chủ nhân, nên nộp bài rồi…”
Hàn Mộ Vi không nói gì, bĩu môi, Tiểu Bao Tử đợi một lúc lâu, mới không dám tin nói: “Chủ nhân, cô không làm bài sao?”
Không làm thì không làm, có gì lạ sao? Cô thường xuyên nộp giấy trắng, không làm bài thì có gì kỳ lạ sao?
Hàn Mộ Vi không có trả lời nhưng suy nghĩ này của cô không thoát khỏi hệ thống.
27 “Chủ nhân, cô chưa nghe nói “giả heo ăn thịt hổ” trong truyền thuyết sao? Cho dù cô muốn làm bánh bao, cô cũng không thể làm một bánh bao thuần khiết thiện lương như bánh bao màn thầu… Cô phải làm một bánh bao thông minh có lý trí, như thế mới là một bánh bao tốt thế hệ mới!”
Hàn Mộ Vi thở dài: “Hệ Thống…Thật ra Tiểu Bao Tử là bánh nhân đậu đỏ à!”
Sao lại độc ác như thế.
28 “Cậu, cậu…Không phải là người câm điếc sao?”
Hàn Mộ Vi lạnh lùng nhìn anh ta: “Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu. ”
Đoạn Thần Kiệt vẫn trợn mắt nhìn, cổ họng giật giật, sau đó mới nói: “Mười…Tám đồng.
29 Bầu không khí học tập của Nhất Trung vô cùng tốt, lúc đầu Tiểu Bao Tử cũng muốn để cho Hàn Mộ Vi trải nghiệm một chút cảm giác này, nhưng cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Hàn Mộ Vi, nó vẫn chấp nhất để cô đeo balo, là người đầu tiên rời khỏi lớp.
30 Anh ta là hàng xóm nhà cô, trong nhà nhất định là không thiếu tiền, làm sao lại giống như học sinh nghèo như cô, chen chúc trên xe bus?
Ánh mắt Mặc Dung Uyên lóe lên, nhỏ giọng nói: “Không cần.
31 Vừa mới nói xong câu đó, anh ta liền thấy được Hàn Mộ Vi: “Mộ Vi, cô về rồi!”
Cố Thiếu Ngang nở nụ cười thân thiết với cô.
Hàn Mộ Vi hơi dừng bước, đứng cách anh ta một mét, nhếch môi không nói gì.
32 Anh ta không hiểu sao mình lại tức giận, giận cô vì cô thật giống như người câm không lên tiếng, giận cô vì cô giống như một đứa ngốc yên lặng thừa nhận tất cả, không có một câu oán trách…
“Cho dù như thế thì chuyện này liên quan gì đến anh?”
Anh ta tức giận hướng về cô quát, bộ dáng của anh ta khiến cho Tiểu Trần nhìn vào kính chiếu hậu mấy lần.
33 Hàn Mộ Vi hơi mím môi, sau đó nói: “Muốn làm gì là việc của tôi, anh không cần biết. ”
Nói xong, cô liền quay người rời đi, để anh ta lại công viên.
34 Năm đó ông không có cách nào khuyên can, sau cùng chỉ có thể dùng tới tình nghĩa thầy trò, khiến Hàn Tử Tư, người học trò đắc ý nhất của ông bị ép lấy con gái mình, lúc đầu ông cho rằng tình cảm có thể nuôi dưỡng được, nhưng không ngờ lại ủ thành bi kịch…những năm này, Vệ lão cố gắng tránh đi chuyện này, chỉ cần nghĩ đến con gái của mình, ông vẫn sẽ đau lòng.
35 “Đúng rồi…”
Hàn Mộ Vi quyết định nói rõ một lần.
Cô đem tất cả mọi thứ kiềm nén dưới đáy lòng nói ra một lần: “Ông chỉ là ông ngoại của cháu mà thôi, mười mấy năm qua ông không có để ý đến cháu, cháu hy vọng ông có thể tiếp tục giữ thói quen này.