1 Việt Nam“Tổng giám đốc, món đồ anh đặt đã được gửi đến rồi đây. ” Hoàng Khải nói với người con trai đang ngồi trên ghế chăm chú đọc tài liệu, anh vẫn không hề ngẩng đầu lên chỉ lãnh đạm nói:“Ừm, để đấy đi.
2 Trời đã chuyển dần sang thu, những cơn mưa của mà hè cũng bớt dần, nắng cũng không còn gay gắt, bầu trời trở nên trong xanh và nhẹ nhàng hơn. Khánh Đan vừa làm bài kiểm tra giữa kì xong thì trời lại đổ mưa, mưa ào ào trút xuống trắng cả sân trường.
3 Cuối tuần, Khánh Đan cùng bố mẹ và anh trai ra sân bay Nội Bài đón Hải Nguyên. Sân bay hôm nay khá ít người nên không khí cũng yên tĩnh hơn, đợi chờ một lúc khá lâu chợt thấy bà Ngọc Lan kêu lên và chỉ tay về phía trước:“Ôi, Hải Nguyên kia rồi!”Mọi người cùng nhìn theo hướng bà Lan chỉ và vẫy tay gọi.
4 Tháng mười một hàng năm ông bà Thịnh Lan đều trở về quê lo giỗ tổ, bình thường ở nhà chỉ còn lại Hải Minh, Khánh Đan và bác giúp việc. Năm nay có thêm Hải Nguyên và cún Lu Lu khiến nhà ầm ĩ lên hẳn bởi tiếng cãi nhau của Khánh Đan và Hải Nguyên, đôi khi còn cả tiếng độc thoại của Hải Nguyên với Lu Lu đang sủa ầm ĩ.
5 Đầu tháng mười hai, gió bắc tràn về lạnh buốt, Khánh Đan ngồi trong chăn ấm xem phim thì Hải Nguyên đẩy cửa bước vào. Cô liền nói:“Cậu không biết gõ cửa à?”“Có cái gì mờ ám không dám cho ai biết hả?” Anh nhìn cô cười và đáp lại.
6 Khi Khánh Đan dậy đã gần trưa, cũng may hôm nay cuối tuần không phải đi học. Đầu vẫn hơi nhức cô đưa tay lên di di thái dương và bước xuống dưới nhà, mọi người đã ngồi ở bàn ăn nói chuyện vui vẻ.
7 Cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại một lúc đã có một y tá bước ra, bà Vân và bà Lan vội chạy đến:“Y tá con trai tôi sao rồi?”“Bệnh nhân mất quá nhiều máu lại là máu hiếm, bệnh viện chúng tôi hiện đã không còn đủ dự trữ, mọi người xem trong gia đình có ai có cùng nhóm máu mau vào truyền máu đi.
8 “Canh này hơi mặn, thím cho thêm ít nước nữa đi, Hải Nguyên thích ăn nhạt. ” Bà Ngọc Lan thử canh rồi lại iếng thịt vào chảo chiên lên. Hôm nay Hải Nguyên xuất viện bà phải tự tay xuống bếp làm cho con mấy món ngon tẩm bổ, ở trong bệnh viện không thoải mái bà luôn sợ anh sẽ gầy đi nên ngày nào cũng nấu cháo tẩm bổ cho anh kết quả là béo lên trông thấy, mặt cũng phì ra, Khánh Đan trông mà không nhịn được cười.
9 Ông Văn Thịnh từ Đã Nẵng trở về trong lòng vừa buồn lại vừa tức giận, biết thằng bé sẽ bất ngờ trước sự thật này nhưng cũng không thể hành động như vậy.
10 Từ khi Hải Nguyên đi khỏi, cuộc sống của Khánh Đan chỉ có thể hình dung bằng hai từ “bình lặng”. Sự bình lặng đến xót xa. Ngày Hải Nguyên đi Mỹ Khánh Đan đã trở về nhà rất khuya, lặng lẽ trở về phòng thu dọn đồ đạc liên quan đến Hải Nguyên cất thật sâu vào trong tủ.
11 Sau chuyến bay dài Khánh Đan bước ra khỏi sân bay thấy thoải mái vô cùng, trời mùa thu nên khá mát mẻ, cô hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí ở đây.
12 Hải Nguyên đang ngồi trên giường bệnh, mắt chăm chú nhìn tập tài liệu, thấy có người đang đứng trước cửa phòng anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Cô gái mặc chiếc áo khoác màu xám tro, trên đầu còn vương mấy bông tuyết, hơi thở gấp gáp nhìn anh, rõ ràng cô ấy đã chạy bộ một đoạn đường khá xa để đến đây.
13 (Việt Nam)Hải Minh nhìn thông tin trên hồ sơ khẽ nhíu mày rồi nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình:“Vương Nhật Lệ, hai mươi mốt tuổi? Cô chắc chắn mình đến đây phỏng vấn làm trợ lí?”“Giám đốc, anh nói đùa, không lẽ tôi mang hồ sơ đến chơi?”Hải Minh bật cười nhìn cô: “Ừ, cũng đúng.
14 “Em sao thế?” Hải Nguyên bước vào phòng thấy đèn cũng không bật, Khánh Đan thì đang ngồi suy tư trên giường. Từ khi bà Ngọc Lan trở về cô bỗng trở nên trầm lắng, hay ngồi thất thần như vậy, anh về cũng không hề biết.
15 “Sao tự dưng em lại có hứng đến đây ngắm cảnh vậy?” Nam Phong lại gần cô gái đang đứng một mình, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển. “Anh cũng ở đây sao?” Khánh Đan quay lại mỉm cười nhìn anh.
16 “Chị Khánh Đan, có bưu kiện gửi cho chị. ” Cô nhân viên từ bên ngoài đi vào và đặt bưu kiện trên bàn. Khánh Đan đặt cốc cà phê xuống bàn mỉm cười nhìn cô gái.
17 “Em đặt cái này ở đây đi!” “Cái này…”Khánh Đan lên tiếng rồi chỉ chỗ cho nhân viên để đồ. Mấy hôm nay công ty tổ chức tiệc nên bận rộn vô cùng. Còn cô trong mắt mọi người bây giờ chính là phu nhân giám đốc, từ sau cuộc thi kết thúc, mọi người tận mắt chức kiến giám đốc Hải Minh xuất hiện trong cuộc thi tặng hoa cho cô lại thêm chiếc nhẫn trình ình trên tay cô đều lên tiếng chúc mừng và chờ đợi đám cưới sắp diễn ra.
18 “Em thấy bộ này đẹp không?” Hải Minh nói rồi chỉ vào một bộ váy trẻ con trên màn hình máy tính. “Cả bộ này nữa, bộ này, hay là lấy tất đi để anh bảo họ mang đến.
19 Khánh Đan đưa ly sinh tố lên uống rồi đặt nó xuống bàn và khẽ nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán cả phê cảm giác thật yên bình. “Tôi biết cô sẽ tìm tôi!” Linda bước từ bên ngoài vào rồi ngồi đối diện Khánh Đan, ánh mắt chứa đựng sự oán hận, còn Khánh Đan vẫn dịu dàng nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình.
20 Khánh Đan được ông tài xế đã đâm cô đưa vào bệnh viện, ngay sau đó Hải Nguyên cùng bà Ngọc Lan và ông Văn Thịnh cũng vào bệnh viện. Thấy Khánh Đan đang được người ta đưa vào phòng cấp cứu, thần sắc nhợt nhạt, máu vẫn chảy thấm đỏ trên chiếc chăn mỏng, lòng anh đau đớn vô cùng, bà Ngọc Lan thì không ngừng khóc đến nỗi không đi nổi phải để ông Văn Thịnh đỡ.