1 Hắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ. Khuynh Thành – Minh NguyệtNgười cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém.
2 Ta ở trên đùi hắn thay đổi tư thế một chút cho thoải mái, cười nói:“Tiểu Thành Thành, thành thật mà nói ngươi thật sự rất mĩ a, khi ngươi cười thật mĩ, khi ngươi tức giận vẫn là như vậy mĩ.
3 Ta đột nhiên ly khai khỏi lòng của Dạ Khuynh Thành, lên tiếng gọi “Truy Vân mau tới”Cửa bị mở ra, Truy Vân thị vệ của Dạ Khuynh Thành lập tức chạy vào, cũng không nhìn ta liếc mắt một cái, đi thẳng đến bên người của Dạ Khuynh Thành điểm huyệt hắn, cho hắn ăn một viên thuốc.
4 “Nữ nhân ta cũng không phải là Dạ Khuynh Thành, thu hồi sắc mặt đó của ngươi lại” Mị nhăn mặt mày đẹp lại, không vui nói. “Ai nha, Mị Mị, ngươi xem ngươi, khuôn mặt dễ nhìn đều bị ngươi phá mất.
5 “Tiểu Hồng của ta mau đến đây cho ta hôn nhẹ một cái nào” Một đạo thanh âm hạ lưu đáng khinh cách bình phong truyền tới. “Gia, Tiểu Hồng trước dạo một khúc nhạc cho người nghe được không?” Ta liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, lời nói nũng nịu trả lời.
6 Mị Mị chết tiệt, Mị Mị thối tha…. Ta một bên thay quần áo, một bên trong lòng thầm nguyền rủa. Hôm nay Truy Vân đem chiếc chìa khóa đã được đánh đưa cho Mị.
7 Đợi cho vào trong thư phòng, ta đương nhiên trước là làm cho bọn họ ngủ một giấc. Vung tay lên mê hồn hương tràn ngập, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, mà ta liền như vậy bắt đầu tìm kiếm.
8 Đau…rất đau Ý thức mới khôi phục một chút, cả người tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đau đến không chịu nổi. Thì ra, ta còn cảm giác được đau. Khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên tự giễu.
9 “Ta hiểu” ta dừng một chút, nhìn phía hắn nói “Nếu ta có thể lấy được thất thải kỳ thạch, ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta” Hắn nhíu mày làm như thật mất hứng nói “Yêu cầu gì?” “Nếu ta có thể lấy được thất thải kỳ thạch, như vậy chúng ta từ nay về sau không hề có quan hệ gì nữa” ta kiên định nói.
10 a đứng dậy chịu đựng sự đau đớn giữa hai chân, mặc quần áo vào. Trên giường còn in dấu một vệt màu đỏ, màu đỏ yêu dã, đỏ quỷ dị. Thản nhiên cười, lại vẽ ra bên ngoài một chút trào phúng.
11 “Nha đầu còn muốn trốn đi nơi nào?” Cửa đột nhiên bị mở ra, một nam tử mặc lam sam cười cười đi vào. “Đại ca, huynh cũng đã đến rồi a~, muội rất nhớ huynh” đi theo Mị lâu như vậy, bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều đó ta học được không ít nha, bằng không cái mạng nhỏ này của ta đã sớm khó giữ được cho đến bây giờ.
12 “Nha đầu, muội như thế nào lại xuống xe?!” Hạ Nguyệt Sanh vừa thấy ta, đáy mắt liền hiện lên vài tia bất đắc dĩ. “Đại ca, nghe nói đối diện là đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc, muội tới giúp huynh mời nàng xuống để xem mặt nha?” ta nhìn hắn trêu nghẹo nói.
13 Thời điểm trở lại Hạ phủ đã vào lúc dùng bữa tối. Vừa thấy chúng ta trở về, thủ vệ liền chạy vào, chắc là đi thông báo. Chúng ta xuống xe, đi đến trung đình, người Hạ gia liền ra đón.
14 Đến Hạ phủ bất quá được ba ngày, ta liền được Phong Nhi kể cho nghe đủ loại sự tích về Hạ Nguyệt Nhiễm. Hạ Nguyệt Nhiễm rõ ràng nên là một thiên kim đại tiểu thư lúc nào cũng phải ở trong phòng, nhưng ngược lại nàng là người ác nhất trong thành Minh Nguyệt.
15 Một đường đi lại trên đường cái tấp nập, người đi đường đều nhường đường, thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ không ngừng truyền vào bên tai ta “Xem, Hạ gia tiểu thư đã trở lại” Bên cạnh Phong Nhi trừng mắt nhìn những người đó, mà ta lại hoàn toàn không thèm để ý, người khác nói như thế nào ta không thèm quan tâm.
16 “Thiết thúc thúc, ta còn chưa muốn trở về” Cơ Lưu Ẩn xoay người nói với người nọ. Ta nghĩ người này hẳn chính là Thiết Ưng, thị vệ bên người Thất vương gia.
17 Tiểu Nhiễm, con đã chạy thoát ba lần, lúc này đây con nên ngoan ngoãn cùng Tiểu Mộng tiến cung. Thời điểm bữa tối Hạ Diệp nói như vậy với ta. Đông Hải quốc hàng năm đều tổ chức thịnh yến một lần.
18 “Đại ca, cái gì gọi là không tệ, thực sự là không tệ mà” Ta cười đến gần hắn, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng nói. “Đúng, đúng, là đại ca sai rồi” Hạ Nguyệt Sanh cười đầy dung túng.
19 Một đường ra khỏi viện được cấp cho Hạ gia nghỉ ngơi, ta liền ở hoàng cung Đông Hải đi dạo. Giờ phút này đúng là trong lúc chuẩn bị thịnh yến, nhiều người lui tới, chung quy một ít quy củ cũng không giống rườm rà mà hoàng cung vốn có.
20 “Gia…” nữ tử mở mắt mông lung hồ nghi nhìn về phía nam tử. Nam tử thu hồi tầm mắt trên người ta, quay đầu nâng cằm nữ tử lên “Thục Nhi, xem ra việc tốt của chúng ta không thể tiếp tục được rồi.