1 Nhất triều phát tường địa, lưỡng đại đế vương thành. [1] Thẩm Dương, thành phố nơi đại học D tọa lạc, sau khi đợt lũ lịch sử quét qua, mùa đông đó băng đóng dày lạ lùng, rất lâu vẫn không tan chảy.
2 So với năm nhất, chương trình năm hai đại học khoa khảo cổ nhiều hơn không ít, tuy các môn “Khảo cổ học thông luận”, “Khảo cổ học thời đại đá mới”, “Khảo cổ Tam quốc Lưỡng Tấn Nam Bắc triều Tùy Đường” đều là trụ cột trong chương trình học, nhưng phải học thuộc lòng khá nhiều, mà truyền thống tốt đẹp của các giáo viên khoa Khảo cổ lại là “kiểm tra không giới hạn”.
3 Tần Duẫn Chi chuyển đến tầng lầu trên nhà Ôn Bắc Bắc, thế nên số lần hai người gặp nhau tự nhiên cũng nhiều hơn trước. Có khi vào buổi tối, Ôn Bắc Bắc thay ba mẹ xuống lầu đổ rác có thể cũng gặp được Tần Duẫn Chi đương mang theo túi rác.
4 Tử Yên thề son thề sắt gì đó, nhưng Ôn Bắc Bắc lại không có động tĩnh gì cả. Bắc Bắc cho rằng mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên. Ví dụ, Bắc Bắc nói cho Tử Yên, buổi sáng Tần Duẫn Chi sẽ chạy thể dục.
5 Ôn Bắc Bắc xuống lầu, tất nhiên là bị Tử Yên tóm được rồi hỏi không ngừng. Bắc Bắc trả lời câu nào câu nấy có chút máy móc, đại để là cô còn đang đắm chìm trong tiếng tim đập không theo quy luật lúc nãy.
6 Tâm trạng của Cốc Mễ hôm nay không tốt lắm, nên mới cùng mấy bạn trong lớp ra ngoài hát giải buồn. Nghe Ôn Bắc Bắc nói xong, cô nàng thực sự vô cùng vui vẻ.
7 Đứng ở bên ngoài nhất định sẽ bị đông lạnh thành tảng đá luôn, huống chi đây cũng không phải lần đầu vào nha Tần Duẫn Chi, Ôn Bắc Bắc cũng vốn không có ý định từ chối, đi theo Tần Duẫn Chi lên lầu, nhân tiện gọi điện thoại cho mẹ nói mọi chuyện vẫn ổn, để cho mẹ yên tâm cơm nước xong mới về.
8 Đến tận ngày hôm sau, Ôn Bắc Bắc mới phát hiện mình để quên máy MP3 ở chỗ Tần Duẫn Chi. Lúc sáng sớm cũng không biết anh ra ngoài hay thức dậy chưa, đành phải lên lầu gõ cửa thử.
9 Về đến nhà, mẹ Bắc Bắc liền hỏi, con tặng quà cho thầy Tần rồi chứ? Bắc Bắc gật gật đầu, trong lòng vẫn không yên. Tất nhiên, mẹ không biết cô tặng cái gì.
10 “Tôi muốn về nhà. ” Ôn Bắc Bắc “trảm đinh tiệt thiết” (ý chỉ sự cứng rắn, kiên quyết) nói. Cô không muốn cùng “đăng đồ tử” đi chơi. Thi Lỗi nhìn cô đương không thể hận bản thân mình cách xa hắn tám tram thước, tâm tình khong khỏi vui vẻ: “Sao thế? Sợ anh ăn em?” Bắc Bắc hoàn toàn không phát giác rằng tên con trai kia đương trêu mình, vô cùng thành thực trả lời: “Không sợ, nhưng tôi muốn về nhà.
11 Đầu óc mơ mơ màng màng được một lúc liền đã lên đến lầu năm. Lúc giọng Tần Duẫn Chi vang lên, Ôn Bắc Bắc thực sự rất đau lòng, vì sao nhà mình không ở tầng năm mươi nha.
12 Tần Duẫn Chi có giờ dạy buổi sáng. Học kỳ này, học viện sắp xếp cho anh chương trình dạy, là bộ môn “Lịch sử cổ đại Trung Quốc”. Đây cũng là một môn học bắt buộc, sinh viên đến lớp cũng là những người đã học ở khóa trước.
13 “Ôn Bắc Bắc. ” Tần Duẫn Chi thở dài một hơi, gọi tên cô: “Có thể đứng lên trước được không?” Ôn Bắc Bắc há miệng, sớm đã quên sạch rằng tư thế vị trí của hai người giờ phút này có bao nhiêu là xấu hổ.
14 Sau khi vết thương lành, nghỉ ngơi cũng đủ, Ôn Bắc Bắc lại quay về trường học. Đi học rồi tan học, cứ như vậy tiếp diễn, thời gian cũng bất tri bất giác mà trôi qua.
15 Cô gái đến gần, thấy Ôn Bắc Bắc, liền hỏi Tần Duẫn Chi đứng bên cạnh: “Cô bé này là…” Mày liễu khẽ nhướng, giọng nói cũng thanh thanh dễ nghe, mặc trên người một chiếc T-shirt gọn gàng.
16 Tần Duẫn Chi cụp mi xuống, không trả lời ngay như đang cân nhắc điều gì đó. Tim gan Ôn Bắc Bắc lại trở nên nặng trĩu. Anh, vẫn không chấp nhận cô. “Tôi và em nói chuyện, chuyện cũ đi.
17 Còn hơn một tháng nữa là hết hè, Ôn Bắc Bắc vẫn thường đến nhà Tần Duẫn Chi như dạo trước, chỉ là tần suất nhiều hơn bình thường, ăn cơm cũng không còn dè dặt gì nhiều nữa.
18 Kỳ nghỉ hè đi qua cũng là năm thứ ba Đại học đến. Theo thường lệ, Tần Duẫn Chi mở một khóa Văn học khái luận, cũng đúng lúc Ôn Bắc Bắc không có tiết, liền chạy tới nghe giảng.
19 Thời gian thực sự là một đại lượng kỳ diệu. Theo góc độ khách quan mà nói, nó luôn có một tiêu chuẩn chính xác nhất định. Nhưng xem ở, ở góc độ cá nhân, thời gian luôn chợt nhanh chợt chậm.
20 Đầu mùa xuân, Tử Yên đã đi rồi. Rời xa nơi đã ba năm gắn bó. Là ngôi trường này, thành phố này, để đến một nơi hoàn toàn xa lạ và mới mẻ. Những bạn bè chung quanh cô giống như luôn luôn di chuyển, luôn lang bạt không ổn định.