1 Cuối thu khí sảng, gió lạnh nhẹ thổi. Trên quan đạo, hai con tuấn mã chạy gấp mà đi, chỉ nghe đáp đáp tiếng vó ngựa, cùng tung vó bay lên, một tiếng thét dài đến phá trời, hai con tuấn mã đồng thời đứng ở một đầu đường.
2 Minh Nguyệt sơn trang, Cô Tô thành “Trang chủ đã trở lại. ”Từ bọn người hầu tranh nhau đi báo, tất cả mọi người đều hoả tốc tụ tập ở đại môn chờ. Mọi người đều kinh ngạc vì sao trang chủ cùng Lí Nghĩa hai người lúc đi ra ngoài rõ ràng là đều tự cưỡi ngựa, nhưng khi trở về lại biến thành Lí Nghĩa đánh xe ngựa.
3 Bên ngoài truyền đến tiếng chúc mừng ồn ào của tân khách. Ngồi một mình ở trên hỉ giường, thân đỏ thẫm giá y, đầu đội mũ phượng, Thủy Liên được trang điểm kiều diễm mê người, vẫn cứ không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là nghe theo hai cái nha hoàn đáng thương nói, cầu xin nàng ngàn vạn không cần lộn xộn, phải đợi tướng công đến.
4 Lục Võ nguyên bản là tới tham gia hôn lễ của biểu muội Thủy Liên, không nghĩ tới tới khi đến Nam Quách trấn, mới biết được Thủy phủ xảy ra chuyện. Hắn ở Nam Quách trấn đợi hơn nửa tháng, nhìn hai nhà Thủy phủ cùng Chu phủ, mỗi ngày đều phái ra nhân mã tìm người, lại đều vô vọng trở về.
5 Tự lần đó sau khi du lịch trở về, Thủy Liên liền trở nên rầu rĩ không vui, suốt ngày tránh ở trong Vô Trần hiên, lại không bước ra một bước. Hai vị nha hoàn đau lòng nhìn người ngồi ở trên đại thạch chân trần đá nước, trên khuôn mặt tinh xảo không cười vui như ngày trước, có vẻ buồn bực không vui, thấy vậy các nàng lo lắng không thôi.
6 Một căn phòng u tối, trong không khí ẩn ẩn phiêu tán mùi của củi gỗ, một thân hình mảnh khảnh cuộn mình ở góc xó. Đôi mắt sáng trợn to kinh hoảng, sợ hãi nhìn khắp phòng tối đen, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình, cả người sợ hãi mà run run.
7 Đau!Đó là một loại hỏa thiêu hỗn hợp kịch liệt đau đớn, ở trên trán nàng nổ tung, làm nàng không khỏi mày nhíu lại. Giữa ý thức mơ hồ, tựa hồ có người nói chuyện, một thanh âm ôn hòa, làm người ta nghe xong cảm thấy như gió xuân, một cái thanh âm khác tương đối vội vàng kích động, nhưng thanh âm này lại làm nàng cảm thấy quen thuộc.
8 Đêm lạnh như nước, không trăng không sao, hậu viện Thủy phủ truyền đến tiếng nói chuyện tinh tế với nhau --“Buông tha ta đi, van cầu ngươi. . . . . . ”Nhị nương trên mặt vẫn giữ lại dáng vẻ thướt tha thùy mị, rơi lệ đầy mặt, hai tay cầu xin nắm chặt lấy một gã nam nhân tục tằng, trên mặt có vết đao sẹo.
9 “Phu nhân bên ngoài lạnh, đừng đứng ở chỗ này lâu. ”Tiểu Mai đem một kiện áo khoác màu đỏ cổ lông cao, cẩn thận thay Thủy Liên phủ thêm, cũng buộc dây cho kín lại, không ột chút gió lạnh xâm nhập đến nàng.
10 Được hai vị nha hoàn hầu hạ, Thủy Liên đã thay ra một thân y phục ẩm ướt, một lần nữa mặc vào quần áo với áo cánh trắng thuần, áo khoác sa mỏng hồng nhạt, cả người nhìn ra rất ôn nhu xuất trần, làm cho người ta không thể rời mắt.